Tiên Tử, Xin Tự Trọng, Ta Có Gia Đình

Chương 6: Thượng Tiên Đại Nhân!



Ngoại trừ cửa Nam chính là rừng rậm, Cố An không biết vị trí của Sâm Yêu, cũng không vội, đi vào trong là được.

Chỉ cần mình đi đủ sâu, Sâm Yêu kia tự nhiên sẽ đi ra.

So với sợ hãi, Cố An càng căng thẳng hơn.

Hiện tại mình đã không phải là tiểu quan lúc trước lại tay trói gà không chặt, nhiều đến không dám nói, uy lực của Đông Hải kiếm pháp cũng không tệ lắm.

Tiếp tục đi vào trong, trong rừng rậm càng ngày càng yên tĩnh.

Càng yên tĩnh, Cố An lại càng cảm thấy kỳ quái.

Nói như vậy, ít nhiều bao nhiêucũng sẽ có chút động vật nhỏ đi, như thế nào cái này cái gì cũng không có.

Ý nghĩ vừa mới xuất hiện, Cố An đã nhìn thấy một cái bóng, đứng sừng sững cách đó không xa, cái bóng kia dường như cũng chú ý tới Cố An, chậm rãi quay đầu lại.

Trên người hắn mọc đầy lông dài màu vàng.

Đối phương cũng phát hiện sự tồn tại của Cố An, xoay người, một người một yêu nhìn nhau cách một trăm mét.

Thân người, đầu chó, răng nanh lộ ra bên ngoài, một đôi móng vuốt phát tiết tựa như vỗ ở trên cây, lưu lại năm đạo vết tích rõ ràng.

Cái này nếu là đánh vào trên người khẳng định sống không được.

- Thứ này chính là Sâm Yêu?

- Hô..

Một hơi công phu, Sâm Yêu đã đi tới trước mặt Cố An, Cố An thậm chí không thấy rõ động tác của nó, móng vuốt của đối phương cũng đã hung hăng vỗ xuống.

Trường kiếm vung lên.

Móng vuốt và trường kiếm va chạm, Cố An mạnh mẽ lui về phía sau hai bước, thân thể còn chưa đứng vững, quái vật kia lại giơ tay lên.

Đông Hải kiếm pháp, xuất kiếm chậm, thu kiếm nhanh.

Mạnh mẽ thu hồi kiếm, cánh tay Cố An run lên, đụng phải Sâm Yêu, hất móng vuốt ra.



- Di?

Sâm Yêu nghi hoặc một tiếng, một lần nữa chỉnh đốn tư thế.

Nhưng Cố An cũng không thất thần, trường kiếm vung ra, lưỡi kiếm tựa như nước chảy, nhẹ nhàng chém về phía Sâm Yêu.

- Tranh!

Lưỡi kiếm thất bại, bổ trên mặt đất, chém ra một đạo khe rãnh rất nông.

- Đông Hải Kiếm pháp?

- Ngươi là người của Tam Thanh Sơn?

Sâm Yêu há miệng, trợn mắt há hốc mồm nhìn Cố An, đột nhiên, hai đầu gối nó quỳ xuống đất, dập đầu xuống:

- Thượng Tiên đại nhân, tha cho tiểu yêu một mạng đi. Ngôn Tình Sắc

Cố An: -? -

Đông Hải kiếm lại phát huy công dụng ở nơi này?

Hắn vốn chỉ muốn kiềm chế Sâm Yêu, tìm cơ hội đào tẩu, kết quả Sâm Yêu lại trực tiếp quỳ?

Thượng Tiên đại nhân?

Mình còn thành tiên nhân?

Cố An nhướng mày, trên mặt không có lộ ra biểu tình:

- Ở Bình An thành nhiều năm, ngươi có biết mình phạm phải bao nhiêu tội nghiệt không?

- Ăn thịt người, uống máu người, có nghĩ tới hôm nay không?

- Đại nhân, đại nhân oan uổng a, đều là huyện lệnh kia bảo ta làm, hắn nói nếu là ta không thay hắn giết người thì đem hành tung của ta tố cáo ra ngoài, tiểu yêu thật sự không có lựa chọn.

Cố An nhìn Sâm Yêu quỳ trên mặt đất, nó không có lý do gì nói dối.

- Đại nhân, vừa rồi tiểu nhân ra tay cũng là ngoài ý muốn, tối hôm qua cái huyện lệnh kia tới tìm ta, gã nói hôm nay sẽ có một người đến rừng rậm, để cho ta đem hắn giết, đại nhân a, ta thật sự không muốn ra tay, nhưng không có lựa chọn.

- Ngươi mang ta đi thôi đại nhân, rừng rậm này ta một khắc cũng không chịu nổi nữa, còn không bằng trở về Tam Thanh Sơn cho đám tiểu hài tử kia khi dễ đâu.

Nhìn ra được nó là thật sự rất nghẹn khuất.

Cố An đột nhiên sinh ra một ý niệm trong đầu:

- Ngươi có thể biến thành hình người không?

- Có thể.

Sâm Yêu lau mặt, Cố An cũng không thấy rõ đã xảy ra chuyện gì, bộ lông trên mặt con chó kia liền rụt lại, thay vào đó là một khuôn mặt dài xấu xí mà hèn mọn.

- Thượng tiên đại nhân, từ sau khi yêu vương rừng rậm này đi rồi, ta sống một ngày bằng một năm a.

- Yêu vương?

Sâm Yêu gật gật đầu:



- Trước khi ta đến thành Bình An, nơi này cũng đã có một vị đại yêu ở, nàng còn trói ta lại, không cho ta đi, nói cái gì muốn ta cả đời giữ chặt rừng rậm này, bằng không liền đem ta chém.

- Vị đại yêu nhà ngươi.. đi đâu rồi?

- Hồi bẩm đại nhân, đại yêu kia một năm trước đã đi ra ngoài thành thân, ta cũng không biết nàng nghĩ như thế nào, bộ dạng xấu như vậy còn muốn thành hôn, cũng không biết bây giờ còn sống hay không.

Cố An: -.. -

Trong một phút ngắn ngủi, Cố An cảm giác đại não của mình bị áp lực không nên thừa nhận ở tuổi này.

Sâm Yêu len lén nhìn thoáng qua Cố An, nhỏ giọng nói:

- Hơn nữa đại nhân, kỳ thật ta cũng không có giết người, tiểu yêu ta đã thật lâu không có thấy máu, những người từng bị huyện lệnh ném vào đều ở trong rừng rậm, đều còn sống.

- Còn sống

- Dẫn ta đi xem.

Nếu như những người đó còn sống, vậy chính mình không hề nghi ngờ chiếm được nhân chứng mạnh nhất, có thể trực tiếp đem huyện lệnh xử lý hết nhân chứng!

- Thượng tiên đại nhân, ngài đi theo ta.

Thành Bình An, phủ Cố An.

Tô Mị Nhi ngâm nga ca khúc không biết tên, ngồi ở ngoài sân, trong tay lau chùi một thanh trường kiếm.

Tuy nói Cố An đã ra ngoài, nhưng Tô Mị Nhi cũng không có nửa điểm lo lắng, ngược lại toàn tâm toàn ý làm chuyện của mình, mà ngay cả người đi vào trong sân cũng không biết.

Người từ ngoài vào không phải ai khác, chính là Huyện lệnh đã đẩy Cố An vào hố lửa.

- Chậc chậc chậc.

Huyện lệnh mặt đen liếm môi.

- Đều nói Cố An vận khí tốt, quả thật là như thế.

Cố An thiếu niên đỗ trạng, còn trẻ đã lên làm quan, hơn nữa trúng cử, nói thật tiền đồ không thể hạn lượng, chỉ là đáng tiếc, năng lực Cố An này đủ rồi, chính là sẽ không thay đổi, không hiểu làm người.

Huyện lệnh vẫn luôn nghe nói Cố An có một nương tử xinh đẹp như hoa, đây là lần đầu tiên mình nhìn thấy Tô Mị Nhi, hai mắt ngoắc ngoắc đặt ở trên người đối phương.

- Đại nhân, còn chưa nhìn đủ sao?

Tô Mị Nhi chớp mắt hoa đào đẹp mắt quay đầu lại, thanh âm trong miệng dễ nghe như chuông bạc.

- Khụ khụ.

Huyện lệnh có chút xấu hổ.

Khụ khan một tiếng:

- Đệ muội, nếu là Cố An trở lại, bảo hắn đến nha môn một chuyến.

Tô Mị Nhi khẽ gật đầu:

- Vậy nếu là tướng công nhà ta không về được thì sao?



- Vậy.. Dù nói thế nào ngươi cũng là đệ muội của ta, cuộc sống nếu là có phiền toái cũng có thể tới, ca ca ta nhất định giúp ngươi.

- Vậy thì đa tạ đại nhân.

Tô Mị Nhi nhấc váy dài của mình cúi người hành lễ:

- Nhưng huyện lệnh đại nhân có thể đừng gọi ta là đệ muội hay không, nghe quái lạ.

- A, được được được, Mị Nhi, bổn quan ở trong nha môn chờ ngươi, ha ha.

Ngửa mặt lên trời nở nụ cười hai tiếng, tay áo huyện lệnh vung lên, tông cửa mà đi.

- Đại nhân gọi ta đệ muội, nghe quá ghê tởm, ngươi cũng xứng tự xưng tướng công ca ca?

- Cũng không biết tướng công thế nào rồi.

Một con chim cu từ nóc nhà bay xuống, rơi vào trên vai Tô Mị Nhi.

Tô Mị Nhi từ trong tay áo lấy ra ống trúc, buộc ở trên chân chim cúc cu, cũng không thấy Tô Mị Nhi nói chuyện, con chim cúc cu kia liền rầm rầm rời đi.

* * *

- Thượng tiên đại nhân, mời bên này.

Sâm Yêu cúi đầu thuận tai, còn thiếu chút nữa quỳ xuống thỉnh an Cố An.

Cố An trong lòng cũng cảm thấy kỳ quái, bàn tay vẫn không rời khỏi kiếm bên hông, đề phòng Sâm Yêu.

Nhưng hắn luôn cảm giác, Sâm Yêu này không giống giả bộ..

Người này thực lực so với mình mạnh hơn không ít, nhưng Sâm Yêu hèn mọn như vậy hoàn toàn là bởi vì thân phận Tam Thanh Sơn của mình.

Xem ra Sâm Yêu bị Tam Thanh Sơn ngược đãi không nhẹ a, bóng ma tâm lý này sợ nhất thời không có cách thoát đi ra.

Dưới sự dẫn đường của Sâm Yêu, Cố An nhìn thấy vài gương mặt quen mắt.

Lão nhân, nam tử trung niên, còn có một ít phụ nữ, tổng cộng mười mấy người, bọn họ hấp hối, liền treo một hơi.