Tiểu Phú Bà Nhà Bạch Tổng

Chương 30: 30: Nói Bóng Nói Gió




Sau khi Thượng Quan Tịch Huyên thăm Bạch Hoành Kỳ xong thì cậu nhóc cũng có ghé qua hỏi thăm sức khỏe của Bạch Tông Tuyền, nhưng ông ta cũng chỉ ừ à vài tiếng, hết lắc rồi gật, mặc dù cậu ấy mất cha mất mẹ từ sớm, là một tay chị hai nuôi nó lớn, nhưng cũng không phải vì thiếu thốn tình cảm của cha mẹ mà thương cảm.
Nhìn vào ánh mắt của Mã Dao Diêu khi nhìn thấy đứa con trai ngốc thì vô cùng bất mãn, cũng chỉ hỏi qua loa mấy câu cho có lệ rồi lại hỏi han đến chị hai của cậu ấy, nhưng khi nghe Hoàng Sước nói đến chuyện cô đã đi công tác thì liền nhíu mày khó chịu, còn nói cái gì mà…
- Phận đàn bà thì nên sinh con đẻ cái, nối dõi tông đường cho nhà chồng, suốt ngày lông nhông ngoài đường, vậy mà coi được sao?
Nhưng ngay sau đó thì Thượng Quan Tịch Huyên lại vô cùng không vui, bây giờ không phải là bà ta không biết, nếu không phải vì Bạch gia của bà ta thì làm sao có chuyện chị hai bận rộn đến mức này.
- Bác thông gia, không phải bác mù mà không thấy, hiện tại các hợp đồng trên dưới của Bạch thị đều là do chị hai của cháu mang về, đồng nghĩa với việc cơm bác đang ăn, tiền bác đang dùng, quần áo bác đang mặc đều là do chị hai cháu chu cấp.

Nếu chị hai cháu không lông nhông ngoài đường kiếm tiền thì bác nghĩa Bạch gia còn có cơm ăn sao?
Hiển nhiên những lời Thượng Quan Tịch Huyên nói đều đúng trọng tâm, nhưng bà ta cứ nghĩ cậu nhóc còn nhỏ nên có thể bắt nạt một chút, không ngờ đây không phải là một thiên thần mà là một tiểu tula mạnh mồm mạnh miệng, nhưng câu nào cậu ấy nói ra đều đâm đúng chỗ chí mạng của bà ấy, nói xong cũng khí phách rời đi chẳng nể nang ai bao giờ.

Đến khi cậu nhóc lên xe cùng Bạch Quán Tông thì Hoàng Sước thất sự thấy được miệng lưỡi của cậu em vợ này của thiếu gia quả nhiên không tầm thường, nhưng mà đối với một ông cụ non như Tịch Huyên thì làm sao có chuyện dễ dàng chấp nhận một người anh rể chưa có quyền thế như vậy, lỡ như sau này chị hai của cậu ấy gặp chuyện thì làm sao có thể nương nhờ người anh rể này chứ?
Bạch Quán Tông nhìn cậu nhóc, xong liền hỏi:
- Huyên Nhi, em muốn đi đâu?
- Bất cứ nơi nào cũng được sao?
Nghe đến đây thì Bạch Quán Tông thấy có chút hối hận rồi, lỡ đâu ông trời con này lại chọn một chỗ kì quái như tính cách của nó thì sao nhỉ? Nhưng dù sao thì anh cũng đã hứa với cậu nhóc rồi, đối với một người đàn ông thì nhất ngôn cửu đỉnh, tứ mã nan truy, anh không muốn là kẻ thất hứa trong mắt của em vợ, hành trình anh ôm được trái tim của vợ còn xa lắm, không tranh thủ lấy lòng người bên cạnh thì làm sao mà được chứ.
- Ừ.

Em muốn đi đâu cũng được.
- Em muốn đến nhà sách.
Trong đầu của Bạch Quán Tông và Hoàng Sước hiện rõ dấu ba chấm, được một ngày đi chơi mà cậu nhóc này không tìm nơi nào thú vị mà lại chọn nhà sách, chẳng lẽ số sách trong phòng của cậu ấy còn chưa đủ dùng hay sao?
Nhưng dù sao cũng đã hứa sẽ chiều theo ý của cậu ấy, nên anh cũng cho Hoàng Sước lái xe đến nhà sách.

Nhưng nhà sách mà Tịch Huyên muốn lại không ở Kế Thành mà ở ngoại ô gần Ung Thành, đến cả Bạch Quán Tông cũng không biết ở đây có một nhà sách, ấy vậy mà một đứa nhóc quanh năm ít ra đường lại biết rõ như vậy, đúng là không tầm thường chút nào.
- Sao em lại biết ở đó có nhà sách?
- Trước khi gả cho anh, cũng như trước khi chị hai phải còng lưng gánh thêm Bạch thị thì mỗi cuối tuần em, chị hai và anh Tín Hào sẽ đến đó để đọc sách.

- Thật sự chỉ đọc sách thôi sao?
- Em thì đọc sách, còn chị hai và anh Tín Hào thì em không rõ.
Loạt thông tin này cũng đủ để khiến cho Bạch Quán Tông tức đến sôi máu, hình như anh vẫn còn đánh giá quá thấp đoạn tình cảm mà vợ mình dành cho Quý Tín Hào, nhưng cũng có lý, trước kia cô cũng từng nói qua.

Con người của Thượng Quan Tịch Mộng rất khó rung động, nhưng chỉ cần cô rung động thì rất khó có thể thay lòng, mặc dù trên thực tế là Quý Tín Hào phản bội cô, nhưng anh ta hoàn toàn là bị anh bày mưu hãm hại, đừng nói đến chuyện tình cảm của hai người họ sâu nặng thế nào, chỉ cần nhìn cách cô đối xử với Quý Tín Hào dạo gần đây cũng có thể thấy… Cô không hận anh ta như vậy… Hoặc có thể nói đúng hơn là không nỡ hận.
- Anh rể, hiện tại anh cũng đừng nghĩ nhiều.

Em nghe chị Diệp An nói rồi, Thượng Quan Diệp Lam đang mang thai, là con của anh Tín Hào.

Cho dù anh ấy có ghét chị ta đến đâu thì đứa con trong bụng chị ta cũng là cốt nhục của anh ấy, bây giờ anh Tín Hào chỉ lo chăm sóc sức khỏe của em bé và Thượng Quan Diệp Lam.
Dừng một chút, cậu nhóc lại nói tiếp:

- Hiển nhiên chị hai cũng không phải thánh mẫu, nên sẽ không có chuyện yêu thương con chồng hoặc nói đúng hơn là sẽ không có chuyện hai người họ nối lại tình xưa.

Tình xưa của họ hiện đã có nút thắt, một khi nút thắt không được gỡ thì mãi mãi họ sẽ không thể quay lại như xưa.
Nghe đến đây trong lòng của Bạch Quán Tông có chút vui mừng, nhưng ngay sau đó anh lại cảm thấy sợ rồi, đứa nhỏ này mới có mười mấy tuổi đầu đã toang tính đầy đầu như vậy sao? Nếu không phải anh là anh rể của nó thì chắc nó cũng có cách để trừ khử anh thôi, nhưng tại sao khi Tịch Huyên ở bên cạnh cô thì lại như một đứa nhỏ vô hại, nhưng sau khi tách rời thì như một atula đòi mạng người.

Quả nhiên, sống ở đời không nên nhìn mặt bắt hình dong.
- Tiểu Huyên, anh thật sự sợ em rồi đó!