Tôi đã từng thích Giang Ly, không ai biết, ngay cả Giang Ly cũng không biết.
Từ lúc tiểu học chuyện gì tôi cũng nói với Giang Ly. Bởi vì bọn tôi ở gần nhau, công việc của ba mẹ tôi lúc ấy rất bận, từ lúc mẫu giáo đã gửi nhờ tôi đến nhà Giang Ly rồi. Thời tiểu học tôi đã thích rất nhiều rất nhiều người. Lớp trưởng, lớp phó học tập, lớp phó thể dục, mỗi người đều thích một lần.
Tiểu học không hiểu thế nào là thích, thấy bọn họ oai phong nên mỗi lần như vậy đều kể cho Giang Ly nghe một lần. Giang Ly đeo cặp, hỏi tôi: “Trình Trà, mỗi ngày cậu đều thích một người khác như vậy không mệt à?”
Giọng cậu ấy lúc đó còn non lắm, nghe khá nũng nịu.
Không mệt. Bởi vì tất cả chỉ là thuận miệng nói thích mà thôi. Mãi đến khi tôi bắt đầu viết thư tình cho Lâm Đạo Triệt cậu ấy mới ý thức được sự nghiêm trọng của vấn đề. Cậu ấy bắt đầu không muốn nói chuyện với tôi nữa.
Thậm chí mỗi lần tôi đến phòng Giang Ly thì cậu ấy đều nói với tôi: “Trình Trà, tôi rất mệt, không muốn nghe cậu nói thích ai nữa đâu.”
Tôi dậy thì muộn, mãi đến năm lớp 11 mới nhận ra mình có chút thích Giang Ly. Có thể nói là rất nhiều chút. Nhưng Quý Nguyệt đã xuất hiện rồi, tin đồn của cô ấy và Giang Ly lan truyền ra mọi nơi.
“Quý Nguyệt đã hẹn hò với Giang Ly rồi đó cậu biết chưa?”
“Ngày đó bọn họ trực nhật cùng nhau còn bị nhốt trong phòng thiết bị đó.”
“Nghe nói họ hay đi thư viện tự học cùng nhau lắm.”
Lòng ghen tị của tôi sùng sục như nước sôi, dần dần tôi nhận ra bất thường. Vậy nên tới mới làm ra một chuyện khiến tôi rất hối hận. Lúc bọn họ trực nhật cùng nhau tôi đã đi mách giám thị rằng bọn họ yêu sớm. Tôi không để lại tên, rất hèn.
Nhưng Giang Ly đã nhìn thấy lá thư tố cáo đó rồi. Bức thư đó màu hồng, thơm thơm, tôi mua thêm lúc viết thư tình cho Lâm Đạo Triệt. Nét chữ thì dùng tay trái viết.
Quý Nguyệt bị thầy mắng khóc lên, Giang Ly đứng bên cạnh mặt không biểu cảm. Thấy Quý Nguyệt khóc, sự áy náy trong lòng tôi nhất thời như vỡ đê. Khi đó tôi còn bò ra khung cửa sổ xem kịch dưới sân trường. Giang Ly xoay đầu qua, ánh mắt giao nhau. Ánh mắt cậu ấy vẫn thản nhiên như vậy.
Nếu lúc đầu chỉ là sự áy náy, thì sau đó là sự tự trách lúc nào cũng day dứt. Cuối cùng tôi đã trở thành người tôi ghét nhất rồi, kẻ mách lẻo. Đó là chuyện không vui nhất trong học kỳ.
Quãng thời gian đó tôi luôn trốn Giang Ly, mỗi lần nhìn thấy đôi mắt đen đó chân tôi lại muốn mềm nhũn. Sợ đó.
Lúc đó tôi bỏ rất nhiều thanh socola ba mẹ mua cho vào hộc bàn của Quý Nguyệt. Có một lần bị Giang Ly bắt tại trận.
“Cậu đang làm gì?”
Mặt tôi đỏ hết cả lên.
“Không… Không có làm gì hết.”
Giang Ly bước lại gần tôi: “Tay.”
Tôi chấp nhận số phận đưa tay ra, lộ ra thanh socola trong lòng bàn tay. Cậu ấy dùng tay giữ lấy cổ tay tôi, tay còn lại thì mở các ngón tay tôi rồi cầm lấy thanh socola. Giang Ly nhìn tôi một cái, chậm rãi xé mở bao bì thanh socola. Tiếng bao bì bị xé mở sao mà nghe chói tai đến thế. Thanh socola vào miệng Giang Ly.
Cậu ấy nhàn nhã nói: “Khá ngọt đấy.”
Giang Ly thản nhiên như vậy, câu nói đó vào tai tôi tự động chuyển thành “Tôi tha thứ cho cậu rồi.” Có lẽ cậu ấy đã biết lá thư tố cáo đó do tôi viết. Thời điểm đó tôi thật sự áy náy đến cùng cực, thiếu chút nữa đã tỏ tình luôn rồi. Xem ra tôi có vẻ là một người không tốt lắm.
Tôi có một quyển nhật ký, bên trong viết rất nhiều rất nhiều thứ. Nhưng viết nhiều nhất có lẽ là… Tôi thật sự rất thích rất thích Giang Ly. Tôi muốn nói với cậu ấy nhưng lại sợ phải nói với cậu ấy.
Năm đó tôi mới biết rõ yêu thầm là lời thề khó nói nhất. Giống như quyển nhật ký đã bị tôi chôn dưới gốc cây mai bị cát bụi phủ lên vậy.
22.
Mãi đến ngày trước khi tốt nghiệp Hứa Giai muốn đi làm người mẫu, trùng hợp là Quý Nguyệt cũng vừa bắt đầu đi làm người mẫu. Lúc tôi đi tìm Hứa Giai, buổi biểu diễn của Quý Nguyệt vừa kết thúc.
Rất lâu không gặp rồi nên không tránh khỏi có chút ngại ngùng, nhưng khi cô ấy nhìn thấy tôi vẫn rất nhiệt tình. Câu đầu tiên hỏi là: “Cậu và Giang Ly bây giờ sao rồi?”
Tôi ngây ra: “Vẫn vậy thôi.”
Tuy bọn tôi sống cùng một nơi nhưng không cùng khu, cũng không thể giống các cặp đôi mỗi ngày đều trò chuyện, chỉ khi Tết đến mới ngồi cùng nhau xem xuân vãn.
Quý Nguyệt chậc một tiếng: “Mình còn tưởng hai người sẽ ở bên nhau cơ.”
“Sao lại nói vậy?”
Cô ấy cười hỏi tôi: “Lúc trước cậu tố cáo bọn tôi yêu sớm không phải là do thích cậu ta à?”
Ký ức đã chết đi đột nhiên sống dậy. Tôi há miệng, vẻ mặt không dám tin.
“Cậu cũng biết à?”
“Cậu cho mình socola cả tháng trời, mình muốn giả ngốc cũng khó lắm đúng không?”
Tôi nhắm chặt mắt từ từ tiếp nhận những lời này.
“Lúc đó Giang Ly cũng biết là cậu viết. Cậu ta còn bảo mình đừng trách cậu, nói là tam quan của cậu vẫn chưa dậy thì xong. Lúc đó chỉ tội cho mình thôi, một mình cô đơn, nhưng mà cậu ta cũng hợp tác cho mình và lớp trưởng trước khi tốt nghiệp nên mình mới hết buồn đó.”
“Không ngờ tiến triển của các cậu lại chậm như vậy, đến giờ vẫn chưa ở bên nhau.”
Giang Ly biết hết rồi. Cậu ấy hiểu hết.
Tôi có một bí mật là tôi thích Giang Ly, ai cũng không biết. Những chuyện khác thì cậu ấy biết hết rồi.
Chẳng hạn như hồi năm nhất có người theo đuổi tôi rất lâu, ngày nào cũng đứng ở cửa lớp đợi tôi. Chẳng hạn như hồi năm hai tôi đi làm thêm bị quấy rối, Giang Ly đến đập cho cậu ta một trận rồi đưa tôi về. Chẳng hạn như hồi năm ba tôi muốn bắt đầu cuộc sống mới, muốn từ bỏ Giang Ly nên mới bắt đầu tiếp xúc kết bạn với mọi người trong câu lạc bộ.
Tất cả mọi chuyện, cậu ấy đều biết.
… “Trúc mã oan ức và thanh mai không đáng tin của anh ta.” Nghe cũng khá giống truyện cổ tích đó.
Vậy cậu ấy có thích tôi không nhỉ?
“Vậy nên cậu và cậu ấy chưa từng yêu nhau à?”
“Nghĩ gì vậy, đương nhiên là không có rồi. Chỉ là lúc đó mình hỏi bài cậu ta hơi nhiều, ở thư viện cũng chỉ là tình cờ gặp thôi. Còn nữa, lúc đó mình thích lớp trưởng mà.”
Là lớp trưởng đeo cặp kính dày cộm trông cứ như cán bộ ấy à.
23.
Về đến nhà, tôi nằm trên giường xem đi xem lại video Giang Ly lắc vòng, nhịp tim trước giờ chưa từng đập nhanh đến vậy. Vậy nên tôi đưa ra một quyết định. Câu dẫn cậu ấy.
Uống rượu say đến nhà cậu ấy, mượn rượu hôn cậu ấy. Tôi cố ý đó.
Phòng thuê bị ngập nước không đến mức nghiêm trọng nhưng tôi vẫn chuyển đi ngay trong đêm vì muốn ở nhờ nhà cậu ấy. Tôi cố ý đó.
Mác quần áo tôi không cắt, muốn cậu ấy xé giúp. Tôi cố ý đó.
Nhờ cậu ấy giúp sắp xếp hành lý, đổi túi đựng đồ lót ra vị trí dễ thấy. Tôi cố ý đó.
Máy nước nóng bị hỏng, chỉ quấn khăn tắm. Tôi cố ý đó.
Nếu phải có một người làm hại đời Giang Ly thì tôi mong rằng một thân khuyết điểm này của tôi có thể nhận được sự bao dung của cậu ấy. Trừ tôi ra thì ai cũng không được phép.
24.
Giang Ly hỏi tôi, tại sao chuyện cậu ấy và Quý Nguyệt có ở bên nhau hay không lại quan trọng đối với tôi. Tôi không trả lời, đi vào phòng ngủ khoá cửa lại.
Sau ngày hôm đó, tôi và Giang Ly rơi vào trạng thái chiến tranh lạnh. Muốn làm cho rõ ràng nhưng lại không dám mở lời. Sự bình tĩnh của tôi Giang Ly vẫn nhìn thấy.
Anh đẹp trai kết bạn vào hôm tuyết đầu mùa vẫn tiếp tục nhắn tin cho tôi. Xem ra là anh ta khá thích tôi.
Giao thừa, Giang Ly vẫn phải tăng ca. Tôi chuẩn bị một cái bánh kem nhỏ để chúc mừng năm mới. Vào lúc mười giờ rưỡi, cuối cùng Giang Ly cũng về đến nhà. Tôi đặt điện thoại trên bàn, đi xuống tủ lạnh lấy bánh kem.
“Đinh” một tiếng, có người gửi tin nhắn cho tôi, chú thích là anh đẹp trai tuyết đầu mùa 185.
Giang Ly khẽ nheo mắt: “185, cũng khá cao đó nhưng vẫn kém hơn tôi một chút.”
Tôi cắn môi, cố gắng giữ cho khoé miệng không nhếch lên: “Cũng ổn mà.”
Tôi mở tin nhắn ra, thấy anh đẹp trai tuyết đầu mùa 185 đã gửi cho tôi một tấm ảnh. Tôi thốt lên một tiếng khen ngợi: “Yo~”
Giang Ly ngồi xuống vẫn cao hơn tôi, theo góc độ của cậu ấy chắc chắn có thể thấy rõ phần lớn nội dung trên màn hình điện thoại của tôi. Là một tấm ảnh bán khoả thân. Từng múi từng múi rõ ràng, ẩn ẩn bên dưới còn có tuyến nhân ngư.
Giang Ly vẫn cười nhưng nụ cười có chút méo mó.
“Thân hình không tệ, đã nói chuyện cả tháng rồi à? Chuẩn bị yêu nhau rồi?”
Lời cậu ấy nói sao giống phụ huynh quá đi.
Tôi trầm mặc một lát: “Cũng sắp rồi, nhưng tôi cũng không rõ yêu đương là thế nào.”
Giang Ly có ý gì đó gật đầu: “Ồ, không sao, tôi dạy cho cậu.”
Làm như cậu ấy hào phòng lắm ấy.
Tôi không chút do dự: “Được luôn.”
Giang Ly đứng lên nhìn xuống tôi, ánh mắt rất bình tĩnh. Cậu ấy bước đến tủ rượu lấy ra một bình, là bình có nồng độ cồn cao nhất. Rồi “rầm” một tiếng đặt rượu lên bàn. Khí thế cậu ấy có chút hung ác, tôi vô thức lùi ra sau một chút.
“Cậu dạy thì dạy thôi còn lấy rượu ra làm gì?”
Cậu ấy chậm rãi khui rượu, nói: “Trợ hứng.”
Cậu ấy tựa vào bàn quan sát tôi, ánh mắt khiêu khích như thợ săn nhìn con mồi. Cứ như đang hỏi… Dám không?