3.
Tôi bận việc cả ngày, còn chả có thời gian để ăn cơm.
Nhận được tin nhắn từ bạn thân, chỉ nói sơ qua tình hình với cô ấy.
“Hứa Nghiên Triêu hẹn hò cùng với Thẩm Thư Cẩn?”
Bạn thân nhìn tin nhắn, lập tức nổi cơn.
“Anh ta không biết Hứa Nghiên Triêu là loại người như thế nào à? Nếu như năm đó cô ta không vứt cậu lại thì giờ cậu đâu có ra nông nỗi này?”
Tôi khựng lại, rồi hoàn hồn: “Ai gặp nguy hiểm thì cũng muốn chạy cả thôi, chuyện như này… không thể trách người khác được.”
Thời tiết tháng sáu, luôn thay đổi thất thường.
Nói mưa to là liền mưa.
Cách một dãy phố, trên màn hình LED lớn là tin tức Thẩm Thư Cẩn cùng Hứa Nghiên Triêu trở thành hai nhà đầu tư mới cho hạng mục bất động sản.
Sôi nổi khai triển dự án.
Tôi lại nhớ tới mấy thứ từng xem trên mạng mà phân tích sơ qua.
Hào môn liên hôn, trước giờ không thể ngăn cản được.
Sau vài năm tốt nghiệp, tôi vô tình nghe được chuyện của Thẩm Thư Cẩn qua lời bạn học.
Mọi người đều cho rằng gia cảnh anh nghèo nàn.
Thành tích ưu việt, còn đạt được giải nhất cuộc thi vật lý.
Thời điểm chúng tôi chia tay, Thẩm Thư Cẩn đã đi phỏng vấn về việc nhập học vào trường đại học mà anh mong ước.
Nhưng về sau, thành tích của anh đột ngột xuống dốc không phanh.
Mất đi cơ hội ngàn vàng để được nhập học.
Lần xuất hiện tiếp theo, anh đã trở thành người thừa kế Thẩm thị, ra mắt trước mặt truyền thông.
Thay đổi bản thân hoàn toàn.
Hành động tàn nhẫn, sấm rền gió cuốn.
Tôi biết sự thay đổi này vì ai mà ra.
Cho nên càng không thể nói ra bất cứ thứ gì, để tất cả trôi vào quá khứ dĩ vãng.
Mưa bụi theo gió bay xuống dưới ô.
Làm cho mặt, lẫn người tôi, đều ướt dầm dề.
Tôi sờ vào lỗ tai, ở bên đường nhìn xe, đi tìm người sửa máy trợ thính.
Tiếng sấm rền nghe như thể được bọc trong bông gòn, truyền đến bên tai.
4.
Biên tập Đường là một người tốt.
Anh không đành lòng nhìn nỗ lực của tôi đổ sông đổ bể, tốn không biết bao nhiêu công sức mới có được cơ hội hợp tác với một công ty điện ảnh nhỏ.
Phía bên kia đồng ý chịu nguy cơ đắc tội với Thẩm Thư Cẩn, tâng bốc tôi lên.
Biên tập Đường tổ chức một bữa tiệc.
Nói gì thì nói, tuần sau là sẽ nhận được tiền.
Chỉ có đều thật trùng hợp, bữa tiệc đêm đó, anh ta bị kẹt xe trên đường.
Để lại tôi ngồi với mấy người xa lạ.
Càng tệ hơn nữa là, Hứa Nghiên Triêu cũng đến.
Máy trợ thính còn chưa được sửa, cho nên cả đêm đó, tôi không thể nào ngừng nhìn chăm chú vào môi người khác, xem thử họ đang nói cái gì.
Hứa Nghiên Triêu bắt chéo chân lên, nói: “Các vị không cần khách khí với cô Lâm đây, vì tiền mà cô ta có thể làm gần như bất kể thứ gì.”
Lập tức có tên sếp hùa theo: “Sống khổ như vậy, cô Lâm có muốn nhẹ nhàng hơn chút không?”
Lời này đã dậy lên một trận cười vang.
Tôi cúi đầu, bưng ly rượu lên, khẽ nhấp một ngụm, im lặng không nói gì.
Bữa tiệc này là do biên tập Đường tổn hao hết công sức mới có được, vợ anh còn mới sinh con, áp lực lớn, tôi không nỡ để nỗ lực vất vả của anh thành ra công cốc được.
Chỉ cần đợi anh ta đến, đều sẽ ổn thôi.
Ai ngờ đâu, bọn họ nói chuyện ngày một ngông cuồng hơn.
“Đêm nay ở với tôi, tôi liền–”
Một bóng hình chợt chen ngang trước mặt tôi và phó giám đốc, chặn tầm mắt tôi.
“Anh muốn ở cùng cô ấy để làm gì?”
Tôi ngẩng đầu lên, nhìn Thẩm Thư Cẩn liếc người đối diện với vẻ mặt lạnh như băng, phun ra một câu.
Ánh đèn ở trên chiếu xuống ngũ quan gương mặt, làm cho mặt anh lạnh lẽo bất thường.
Sao anh ấy lại ở đây?
Hứa Nghiên Triêu thu lại nụ cười, đứng dậy, “Thư Cẩn, sao anh lại đến đây?”
Phó giám đốc câm như hến, quên cả việc cười.
“Giám.. Giám đốc Thẩm…”
Thẩm Thư Cẩn kéo tôi rời đi.
Tôi còn chưa kịp phản ứng lại, cả người đã bị túm ra ngoài.
Sắc mặt Hứa Nghiên Triêu hoảng cả lên: “Thư Cẩn… Anh đừng có mà bốc đồng..”
Âm thanh của cô ta đều bị bỏ lại phía sau.
Đi suốt cả đoạn đường, mãi cho đến khi tôi bị ném vào trong xe Thẩm Thư Cẩn.
“Muốn nhiều hay ít?”
Lời nói lạnh như băng truyền đến tai tôi.
Bàn tay đỡ ghế của Thẩm Thư Cẩn nổi gân xanh, biểu hiện cho sự tức giận của anh.
Tôi mơ hồ nhìn anh ấy, “Gì cơ?”
Anh giận đến tức cười, từ trong túi rút ra một cái thẻ vàng, ném trước mặt tôi.
“Mấy vạn, chục vạn, hay là mấy trăm vạn? Tùy cô quẹt, không cần phải chạy đi vẫy đuôi lấy lòng người khác như vậy.”
Lòng tôi như thể bị kim đâm, muốn giải thích.
Nhưng giải thích như thế nào giờ?
Rõ ràng là tôi thiếu tiền.
Mấy năm nay xoay sở mà sống, hành tôi đến thân tàn ma dại.
Không có gì đáng sợ bằng cái nghèo cả.
“Không phải cô cần tiền sao?” Thẩm Thư Cẩn cắn răng, “Hay cô chê tiền tôi bẩn?”
Tôi nhặt chiếc thẻ lên, nắm chặt, cố gắng mở miệng.
“Mượn anh mười vạn, tôi sẽ trả sau.”
Tôi biết số tiền trong thẻ của anh ấy không dừng ở con số mười vạn, mà có khi chẳng có hạn mức.
Thẩm Thư Cẩn đen mặt, “Thật không? Nhớ kỹ lời cô nói.”
“Mỗi tháng về sau, tôi phải thấy tiền được chuyển vào. Nếu không, tôi sẽ thuê luật sư kiện cô.”
“Vậy nên tốt nhất là đừng chơi trò mất tích với tôi.”
Tôi cắn chặt răng, “Tôi không phải là loại người như vậy.”
“Không phải sao?”
Thẩm Thư Cẩn từng bước ép sát tôi, “Lâm Nhược Sơ, ở đây, cô có tiền án với tôi.”
Tôi như mắc xương ở họng.
Muốn xuống xe, nhưng Thẩm Thư Cẩn lại không tránh đường.
Anh chống cửa xe, một tay giữ lấy quai hàm tôi, nâng lên.
Ép tôi phải đối mặt với anh ấy.
“Bây giờ, hai ta nói đến chuyện trả nợ.”
Tôi ngẩn người ra, “Trả nợ cái gì?”
“Cô cho rằng tôi sẽ cam tâm tình nguyện để cho cô lợi dụng lần nữa sao?”
Đầu ngón tay lành lạnh lướt qua gương mặt tôi, hệt như lưỡi băng.
“Lâm Nhược Sơ, là do cô tự làm tự chịu, không có cảm xúc gì ở đây cả.”
“Trên thương trường đều nói chuyện làm ăn như thế—”
Thẩm Thư Cẩn khẽ bật ra âm cuối mơ hồ tựa sương mù, không rõ ràng mà cứ rót vào tai tôi.
“Ký hôn ước, tôi cho em ngay.”