13.
Khi rời đi vào ngày hôm sau, phu nhân Chu gọi tôi lại.
“Trước kia cô thấy con rồi, một cô bé rất ngoan, nhưng tiếc là không hợp với Thư Cẩn.”
Sắc mặt bà ngạo mạn, dường như mấy năm nay đã dần quen với lối sống thượng lưu.
Tôi lôi cánh tay Thẩm Thư Cẩn, nói: “Bọn con yêu nhau thật lòng mà.”
Phu nhân Chu cười, “Nói ra số tiền đi.”
“Nếu không ly hôn thì sẽ là của con cả thôi.”
Những lời này khiến cho bà Chu lạnh mặt đi, bắt đầu phàn nàn, “Thẩm Thư Cẩn, xem vợ hiền của con đây này.”
Thẩm Thư Cẩn ở cạnh bên, không thèm mở mí mắt.
“Cô ấy có toàn quyền quyết định, nếu ly hôn thì tôi sẽ tay trắng ra đi.”
Bất kể tôi có nói thế nào đi chăng nữa, anh cũng đều hiểu ý tôi.
Phu nhân Chu tức giận đến nỗi mặt đỏ bừng lên, “Chúng, chúng mày—”
Thẩm Thư Cẩn kéo tay tôi, “Bọn tôi rất nghiêm túc, lời nói kiểu này, tôi không muốn nghe lại lần hai.”
Phu nhân Chu hét: “Thẩm Thư Cẩn, tao là mẹ mày!”
“Đúng vậy, bà là mẹ tôi, cho nên mới nhắm mắt cho qua việc mẹ dung túng cho Hứa Nghiên Triêu mà làm khó vợ tôi, không trở mặt với bà, nhưng sẽ không có lần sau.”
Thẩm Thư Cần không buồn giải thích mà dẫn tôi ra đến cửa.
Tài xế đã đợi sẵn ở ngoài.
“Về nhà?” Anh hỏi.
Tôi lắc đầu, “Chưa về được, em mới ra quyển sách mới, biên tập Đường có việc cần tìm đến em. Đến công ty trước đi.”
“Hửm? Khi nào ra sách mới?”
Bên tai tôi ửng đỏ, “Mới đây…”
Nghĩ kĩ lại rồi dặn dò, “Anh không được xem!”
Thẩm Thư Cẩn không nhịn được cười, “Được rồi, không xem.”
Bởi vì sách nổi tiếng, tôi trở thành tác giả tiêu biểu của một công ty viết bài trên mạng.
Biên tập Đường háo hức nói với tôi, “Không cần nói, số liệu sách mới đúng là đỉnh. Nhưng mà đó mới là dựa vào bản lĩnh của cô thôi, công ty còn chưa chi tiền quảng cáo đâu.”
“Có lẽ là vì chuyện tôi từng trải qua nên tương đối chân thật.”
Biên tập Đường sửng sốt, “Cô nói…. chuyện bị bạo lực học đường trong cuốn sách này cũng là do cô trải qua sao?”
“Ừm.” Tôi đưa bản thảo cho biên tập Đường, “Lần này, tôi không có ý cập nhật chậm nữa. Tôi sẽ nhanh chóng viết xong phần này của bắt nạt học đường, mong phía công ty chuẩn bị sớm.”
Biên tập Đường không hiểu tại sao tôi làm thế, “Tất nhiên là được, nhưng mà tại sao lại làm thế?”
“Tôi muốn khiến cho hung thủ phải chịu trừng phạt.”
Tháng đầu tiên sau khi ra mắt, sách “Bắt Nạt Học Đường” đã nằm trên hotsearch.
Một blogger đã thay mặt người đọc, đưa ra nghi vấn.
“Không bị bắt nạt quá đà thì cũng sẽ không thể viết ra chi tiết như này được, lo lắng liệu rằng tác giả từng trải qua việc này trước đây?”
Ở phía dưới là người đọc lẫn người qua đường cũng thảo luận về chuyện này.
Độ nóng tăng nhanh.
Trong vỏn vẹn ba ngày, đã có bạn học cùng năm cấp ba của tôi nhảy vào bình luận: “Tôi nhớ rõ cô ấy quả thật có bạn thân, tên Hứa Nghiên Triêu, tình tiết không khác những gì cô ấy kể lắm.”
“Vãi thật, không phải…. là câu chuyện có thật đó chứ?”
“Tôi còn biết rằng tác giả không nghe được, chẳng lẽ vì chuyện này sao..”
“Chứng cứ đâu? Tác giả đừng có mà gắp lửa bỏ tay người khác?”
“Lầu trên này, đều là phỏng đoán của cư dân mạng, bạn lại đi mắng tác giả, có bệnh à?”
Khi đã nổi đến ngày thứ tư, Hứa Nghiên Triêu không còn ngồi yên được nữa, gọi điện chất vấn tôi: “Cô có ý gì?”
“Ý tứ gì đâu?”
“Cô định dùng cách này để bạo lực mạng tôi chứ gì?” Giọng điệu Hứa Nghiên Triêu cười cợt, “Tôi chưa làm cái gì cả, Lâm Nhược Sơ, có bản lĩnh thì cô cứ tiếp tục.”
Ngày tiếp theo, Hứa gia đã đăng một bài thanh minh.
Bảo rằng tôi và Hứa Nghiên Triêu chỉ có quan hệ không tốt với nhau, nhưng đều là người bị hại.
Còn bảo tâm lý tôi vặn vẹo, bịa đặt vu khống.
Dư luận cuốn vào cuộc chiến hào môn này, độ nóng chỉ có tăng chứ không hề giảm.
Số người theo dõi tôi bắt đầu tăng, mặc dù đa số là hóng chuyện hoặc chửi tôi.
Biên tập Đường gọi điện thoại tới, “Cô có chắc là không sao thật chứ?”
“Không sao.”
Khi Thẩm Thư Cẩn quay về, tôi đang ngồi trước máy tính, ôm tiểu Bạch gõ bàn phím.
Số người theo dõi đã tăng lên 60 vạn.
Tôi nhìn anh cười, “Về rồi à?”
Tiểu Bạch cũng kêu gâu gâu.
“Ừm.”
Anh đi đến, ôm tiểu Bạch xuống rồi cúi người hôn tôi, “Đừng lên mạng nữa, mấy cái bình luận ác ý, để anh kêu người xử lý.”
“Có cãi nhau tới lui mới náo nhiệt chứ.”
Tôi nâng má, “Em nhớ hồi trước anh có nói, hôm nay Hứa gia có một hạng mục cần đàm phán.”
“Ừ, thất bại rồi.”
“Đâu có sai đâu, trong làm ăn thì ai lại muốn bàn luận công việc với người mang tiếng xấu? Về sau còn thất bại dài dài.”
Anh nhìn tôi cười, “Nhược Sơ nhà ta hung hăng vậy sao?”
Tôi đẩy anh một phát, ngồi trên đùi anh, nghiêm túc nói: “Hình như gần đây em muốn kiêu ngạo một chút.”
Thẩm Thư Cẩn nhướng mày, “Kiêu ngạo thế nào cơ?”
“Coi trời bằng vung, rải cơm ch/ó, còn phải tiêu thật nhiều tiền của anh.”
“Ừm.”
“Anh không ý kiến gì sao?”
“Người đều là của em, em nói gì cũng được”
14.
Gần đây, tôi mới thu nạp được vài “người bạn” trong giới phu nhân.
“Nhược Sơ, cái túi này của cô là hàng mới nhất à?”
Các cô tiến tới, hâm mộ nói, “Rất khó mua đó, là giám đốc Thẩm mua cho cô à?”
“Ừ. Tôi cho rằng anh ấy không thích tôi, kết quả là… kết hôn xong thì ngoan ngoãn nghe lời tôi.”
Mọi người nhìn nhau, mắt nhìn qua Hứa Nghiên Triêu đang ngồi trong góc, nói:
“Trước kia còn có người còn hô hào bảo giám đốc Thẩm đối xử tốt với cô ta như thế nào, giờ thì chả ai ưa nổi cô ta.”
Mọi người đều cười rộ lên.
Tôi tặng mỗi người một chiếc túi xách hàng giới hạn.
Chỉ lờ đi mỗi Hứa Nghiên Triêu.
“Về sau ai cũng là người một nhà, mong mọi người giúp đỡ nhiều hơn.”
Nghe bảo hôm đó khi Hứa Nghiên Triêu trên đường về nhà, đã xảy ra chuyện lớn.
Cô ta bị bạn thân chơi cùng nhau đã lâu, đuổi xuống xe.
Vào ban đêm, tắm rửa xong xuôi, tôi ngồi vào sô pha mở trang cá nhân ra, số người theo dõi đã lên tới 80 vạn.
Thẩm Thư Cẩn đã về.
“Họp mặt thế nào rồi? Có vui không?”
Tôi trở mình, co chân nhường chỗ cho anh.
“Hơi mệt chút.”
“Phí người phí của.”
Thẩm Thư Cẩn kéo tôi qua, ôm lấy “Hôm nay mới thấy được năng lực tiêu tiền của cô Lâm đây không tồi nha.”
Mùi hương trên người anh vẫn dễ chịu, kể từ khi anh cai thuốc thì chẳng còn nghe thấy mùi nữa.
Tôi tập trung cởi cổ áo anh ra.
Thẩm Thư Cẩn ngẩng đầu, mân mê tôi.
“Em muốn làm gì? Còn sớm, ngoan, ăn cơm trước đã.”
“Đợi chút, em muốn đăng lên vòng bạn bè.”
Thẩm Thư Cẩn: “?”
Tôi đặt tay lên cổ Thẩm Thư Cẩn rồi chụp một bức.
Anh nắm lấy tay tôi, hạ giọng hỏi: “Em muốn cho ai xem?”
Tôi tủm tỉm cười, “Gửi Hứa Nghiên Triêu.”
Anh chăm chăm nhìn tôi, mặt mang ý cười, “Em lại hào phóng thế cơ đấy.”
Tôi suy nghĩ, nghiêm túc trả lời: “Thật ra em có một kế hoạch.”
“Hửm?”
Tôi ghé vào tai Thẩm Thư Cần, thì thầm gì đó thật lâu.
Thẩm Thư Cẩn nhíu chặt mày, “Không được, nguy hiểm quá.”
"Nhưng mà chỉ cần một ngày cô ta còn ở đây, cô ta vẫn sẽ là quả bom hẹn giờ. Chúng ta không thể mong đợi một người phạm tội tày trời lại đột ngột hoàn lương được."
“Em đảm bảo với anh, sẽ tự bảo vệ tốt chính mình.”
Thẩm Thư Cần thấy tôi kiên trì như thế cũng động lòng.
Dưới sự kích thích liên tục của tôi, cuối cùng Hứa Nghiên Triêu cũng bắt đầu thường xuyên gửi tin nhắn đến cho tôi.
“Có người chống lưng liền coi mình như ngọc quý chứ gì? Không có Thẩm Thư Cẩn thì cô là cái thá gì chứ?”
“Tỉnh dậy đi, già rồi nhan sắc còn đâu, lúc Thẩm Thư Cẩn không yêu cô nữa thì cô làm gì giờ?”
Thậm chí cô ta còn thuê mấy tài khoản ảo bôi xấu tôi trên mạng.
Cuộc giằng co hơn mười ngày qua không hề có dấu hiệu hạ nhiệt.
Biên tập Đường không khỏi bồn chồn, “Nhược Sơ, hay là chúng ta làm từ từ thôi…. Bên đối phương nhiều seeder quá.”
Tôi từ chối, tung đoạn video Hứa Nghiên Triêu đẩy tôi ở biệt thự, gián đoạn công việc làm ăn của Hứa gia lần thứ hai.
Mọi người đều quay đầu chọn hợp tác với Thẩm gia rồi.
Có Thẩm Thư Cẩn ở đây, hàng loạt đối tác bị cướp đi, hoàn toàn không có ý quay lại.
Bình luận trên mạng lại đổi chiều.
“Cứ tưởng rằng cô ta là người tốt, tâm lý cô ta bất ổn à?”
“Đây là người thừa kế tài sản Hứa gia sao, sẽ không khiến cho cả nhà tán gia bại sản đó chứ?”
Thua lỗ nhiều giao dịch kinh doanh liên tiếp, Hứa gia đành chạy sau đuôi đối tác giải thích: Con gái chúng tôi thật sự bình thường.
Bất đắc dĩ, bọn họ đành dẫn Hứa Nghiên Triêu làm giám định tâm thần.
Đưa cho các bên đối tác xem.
Sau nhiều lần tranh cãi, số người theo dõi tôi đột phá lên trăm vạn người.
Cũng đã có đủ sức ảnh hưởng.
Tôi nhờ người gửi tin nhắn đến Hứa Nghiên Triêu.
Hỏi cô ta: “Đến bây giờ, cô vẫn nghĩ là mình đúng sao?”
Tôi nhớ rằng có người từng nói.
Kẻ từng chà đạp coi thường pháp luật, cảm thấy thỏa mãn ắt sẽ có lần hai.
Cho nên khi chạng vạng, tôi lại gặp được những người đó.
Nhiều năm trôi qua, họ chẳng hề thay đổi gì.
Gậy đã được thay bằng d/ao rựa.
Phía sau còn có một chiếc xe tải.
“Em gái này, em không biết lượng sức mình à?”
Tên đàn ông cầm đầu cà lơ phất phơ, “Năm đó bị đánh một lần còn chưa đủ sao? Còn muốn bị đánh tiếp?”
Tôi vừa lui về phía sau, vừa nói: “Tôi cho các người tiền—”
“Bọn tao không thiếu tiền.”
“Không, ý tôi là, mấy người cầm cái thẻ này đi, tôi chỉ xin được gọi điện tới bà chủ của mấy người.”
Bọn họ thấy thẻ vàng của Thẩm Thư Cẩn, ánh mắt đều sáng lên.
“Thật sao? Chỉ cần một cú điện thoại?”
“Ừm, dùng điện thoại của mấy người, mở loa, tôi sẽ không làm càn… tôi chỉ muốn cầu xin cô ấy tha tôi.”
Vài người liếc nhau, có người rút điện thoại ra, gọi điện.
Vài giây ngắn ngủi sau.
Âm thanh không kiên nhẫn của Hứa Nghiên Triêu từ điện thoại vọng ra: “Sao rồi? Đánh ch/ết cô ta chưa?”
“Bà chủ, cô ta muốn nói chuyện với cô.”
Hứa Nghiên Triêu ngừng một lát, rồi đột nhiên cúp điện thoại.
Bọn họ ngẩng đầu, nhìn tôi với vẻ nghi hoặc.
Cũng nhìn đến chiếc điện thoại tôi đang giơ lên, phản chiếu mặt của chính bọn họ.
Trăm vạn người theo dõi trong phòng phát sóng trực tiếp, ngay từ lúc bắt đầu phát sóng đã dẫn đầu bảng xếp hạng tin nóng.
Kẻ phạm tội nhiều năm trời, giờ phút này đây lại lọt lưới.
“Hiện trường bắt cóc?”
“Bà chủ là Hứa Nghiên Triêu? Tôi nhận ra giọng cô ta!!!”
“@Cảnh sát mạng @Cảnh sát @Nhật báo XXX.”
“Tôi không nghe nhầm chứ, cô ta muốn…. gi/ết tác giả sao?”
“Thế này thì không phải là vi phạm pháp luật rồi sao?”
Giữa một khoảng không gian yên tĩnh, chiếc giày da màu đen dẫm lên ngón trỏ đang duỗi ra nhặt chiếc thẻ vàng.
“Ngại quá, đây là đồ của tôi, phiền ngài đem cái tay dơ bẩn đó ra giúp với.”
Phía sau Thẩm Thư Cẩn là ánh sáng đỏ xanh.
Cảnh sát bước từ trên xe xuống, áp giải mấy tên bắt cóc xuống sàn.
Ánh mắt Thẩm Thư Cảnh lạnh như băng: “Cảnh sát Vương, chuyện còn lại nhờ chú giải quyết.”
“Yên tâm, lần này có chứng cứ rõ ràng, sẽ không khiến cho hai người thất vọng.”
Cảnh sát Vương nhìn qua tôi mà khen một câu: “Cô gái nhỏ, làm tốt lắm.”
Hốc mắt tôi nóng lên, gật đầu, không thể nói ra lời nào trong một thời gian dài.
Rất nhiều năm trước, khi tôi rời đi, cảnh sát Vương từng đưa cho tôi tờ 500 đồng.
Chú ấy bảo, “Con còn nhỏ, đấu không lại. Đi ra ngoài kia, chờ khi nào con có khả năng tự bảo vệ bản thân mình thì trở về giúp bọn chú.”
Tôi nói cho cảnh sát Vương về bản giám định tâm thần của Hứa Nghiên Triêu.
“Nếu cô ta muốn dùng cái cớ tâm thần thoát tội, xin đừng tha cho cô ta.”
15.
Hứa Nghiên Triêu đi vào phòng.
Ngày cảnh sát xông vào cửa, cô ta sợ đến mức suýt chút nữa là nhảy từ lầu cao nhất.
Quyền thế mà Hứa gia chiếm giữ trong thành phố mấy năm nay cũng bị nhỏ cỏ tận gốc.
Về sau tôi mới hay, tôi chỉ là một trong những người bị hại.
Thậm chí còn là người bị ảnh hưởng nhẹ nhất.
Thẩm Thư Cẩn đi thăm mẹ tôi cùng tôi.
Bà ấy nằm ở viện, đôi khi không nhận ra người khác.
Thẩm Thư Cẩn nắm tay bà, kiên nhẫn nhắc lại, “Mẹ, con là con rể của mẹ.”
Nơi bà bị bỏng chi chít những vết sẹo, khiến cho trẻ con nhìn thấy đều sẽ bị dọa sợ.
“Con là con rể?”
Thẩm Thư Cẩn ừ một tiếng.
Mẹ tôi xoa đầu Thẩm Thư Cẩn, bà khóc, nói: “Tốt."
Đồng thời, sách mới cũng vì vụ bê bối này mà rầm rộ hơn.
Ngày nào tôi cũng tăng ca thêm một tiếng để viết bài, thường thức đến tận khuya.
Tính ra thì hơn nửa tháng rồi, tôi chưa từng ngủ cùng Thẩm Thư Cẩn.
Sáng sớm ngày nọ, tôi bị Thẩm Thư Cẩn túm vào phòng ngủ.
“Lâm Nhược Sơ, có thời gian viết kịch yêu mờ ám nhưng lại không có thời gian ngủ một giấc với anh?”
“Em… bận.”
“Chậm rồi,” Anh dỡ xuống lớp áo ngoài của tôi, “Để xem thử tác giả của chúng ta viết những gì nào.”
Tôi đỏ mặt, “Không, anh không được xem…”
Thẩm Thư Cẩn hoàn toàn mặc kệ tôi ngăn cản, ánh mắt đảo qua giữa những hàng chữ, hạ giọng bên tai tôi, “Em biết nhiều như thế, hay em dạy anh chút đi?”
“Thì ra nếu như thế này thì em càng thích..”
Tôi nghe lời nhận xét của anh, cuối cùng lại ngã xuống lớp chăn mềm mại.
Hiếm khi tôi mới xin được biên tập Đường vài ngày nghỉ phép, dành những ngày ấy đi nghỉ cùng Thẩm Thư Cẩn.
Ở đây, tôi gặp người bạn của anh.
Cậu ta cẩn trọng gọi tôi một tiếng “Chị dâu”, “Chị không biết đâu, lúc mua bản quyền của chị, anh ấy mất ngủ ba ngày ba đêm, sững sờ tự hỏi rằng liệu chị có còn thích anh ấy không.”
“Lúc kết hôn với chị, cũng thức trắng đêm.”
Thẩm Thư Cẩn bịt miệng cậu ta, “Không nói cũng không ai bảo cậu câm đâu.”
Tôi ngơ người nhìn Thẩm Thư Cẩn, “Em tưởng lúc đó anh chán ghét em.”
Người anh em của anh đã nhanh nhảu nói giùm, “Chán ghét chỗ nào chứ. Em rất thích tiểu thuyết của chị, em nói với anh ấy, nam nữ chính ở bên nhau. Anh ấy không ăn được thì đạp đổ, còn nói chị sẽ không viết thế.”
“Thế nên em mới nói, chị còn hiền chán, gặp em là ngó lơ anh ấy ít nhất cũng phải mười năm.”
“Đừng nói nữa.” Giọng Thẩm Thư Cẩn ngượng ngạo, “Anh đây rước vợ về cũng không dễ dàng gì.”
Quãng thời gian còn lại, tôi luôn tủm tỉm cười nhìn anh.
Thẩm Thư Cẩn nghiêm túc cắt bò bít tết cho rôi, khóe miệng không nhịn được mà nhếch lên.
Ăn cơm xong, Thẩm Thư Cẩn gọi điện thoại gần đó.
Bạn của anh lại thò đầu qua nói: “Chị dâu, thật ra có chuyện này em muốn nói với chị.”
“Hả?”
Cậu ta liếc mắt sang hướng Thẩm Thư Cẩn đang mải mê bàn công việc, thở dài một hơi, rồi đem một cái hộp nhỏ đưa cho tôi.
“Đống này là vé máy bay mấy năm qua của anh ấy.”
Mở hộp ra, tôi phát hiện là một xấp thật dày, trong lòng cảm thấy khó chịu.
Cậu ta gãi gãi đầu, “Để tìm chị, anh ấy chạy khắp thế giới. Thẩm gia làm ăn đứng đắn, không thể đi đường lối gian xảo như Hứa gia được. Bọn chúng muốn giấu ai đó, rất dễ dàng.”
“Thế nên em mới mới, chị dâu, lúc vừa thấy chị, anh ấy nói chuyện hơi nặng, chị đừng trách anh ấy.”
“Anh chạy tới chạy lui nhiều năm như vậy, bất cứ ai thấy người mình tìm kiếm ngay trước mắt, viết sách nhiều người thích nhưng lại không tìm đến mình thì đều sẽ tức giận thôi.”
“Ừm, chị hiểu mà.”
Tôi gật đầu, ôm chiếc hộp nhỏ, hốc mắt cay lên.
Vào thời điểm cuộc sống tôi bị ép đến không thở nổi, trên thế giới này vẫn còn có người luôn cố gắng tìm tôi.
“Còn vụ bảo hiểm nữa, anh ấy cũng không cho em nói với chị.”
“Bảo hiểm gì?”
“Là khi anh ấy vừa về Thẩm gia, tranh chấp trong nhà đặc biệt nghiêm trọng, mấy người anh kia của anh ấy tuy hiện tại đều bình thường, nhưng trước đó lại dựng nên một vụ ta/i nạ/n xe giả nhằm tiễn anh ấy đi. Lúc ấy, anh liền giao em đi mua bảo hiểm, để tên người được hưởng là chị.”
“Em nói có hơi không dễ nghe lắm, nhưng người mẹ kia của anh, có cũng như không.”
“Hẳn chị là người thân duy nhất của anh ấy trên đời này.”
Dì Chu vì muốn ép anh kết hôn với Hứa Nghiên Triêu mà năm lần bảy lượt đòi tự s/át.
Sau chuyện của Hứa gia, dì Chu cũng chẳng làm loạn nữa.
Lần trước gọi điện, còn cẩn thận hỏi khi nào tôi muốn có con.
Kết quả, vừa nói hai câu thì Thẩm Thư Cẩn liền cúp điện thoại.
Có những lời mà Thẩm Thư Cẩn chưa bao giờ nói ra.
“Cảm ơn cậu vì đã nói cho tôi những chuyện này.”
“Chị dâu không cần khách sáo.”
Tôi nhét chiếc hộp nhỏ vào ba lô, giương mắt lên nhìn, đúng lúc Thẩm Thư Cẩn quay về.
“Đang nói chuyện gì đó?”
Thẩm Thư Cẩn cười hỏi.
“Không có gì.”
Tôi vén mái tóc bị gió thổi loạn, nắm chặt tay Thẩm Thư Cẩn, cùng anh nói lời tạm biệt với bạn anh.
Thẩm Thư Cẩn xách túi hộ tôi, ước chừng nó rồi hớn hở, “Tưởng thứ gì, còn nhẹ chán.”
Tôi mập mờ nói, “Là đồ tốt.”
Hoàng hôn nơi chân trời đã buông xuống, biển trời giao nhau, dưới đường chân trời dát lớp ánh vàng.
Năm ngón tay của chúng tôi đan vào nhau.
Tựa như chuyện xưa, đi đến kết cục mong ước.
HẾT.