Tình Yêu Quý Tộc

Chương 3



- Xuân. Em sao thế? Em bị ốm hả?

Câu hỏi của phong như kéo cô ra khỏi dòng hồi tưởng của mình. Ngước lên nhìn anh, cô mỉm cười rồi đáp:

- Dạ không có gì đâu ạ. Em chỉ đang mãi ngắm ngôi trường này thôi. Nó to thiệt đó anh nhỉ. Em thật may mắn khi được học ở đây.

Nói đến đây, cô hơi chạnh lòng vì những kí ức vừa rồi. Cô vẫn nhớ mục đích của mình đến đây àm. Có lẽ lúc này cô có phần hơi hối hận. Nói là sẽ làm được nhưng giờ cô không biết bắt đầu từ đâu. Ngước nhìn bầu trời, cô vội tìm cớ để đổi đề tài. Cô không muốn Phong nhìn thấy khuôn mặt buồn bã của mình úc này, vì sợ anh ấy nghĩ rằng anh ấy đã khiến cô buồn:

- A, trời sắp tối rồi. Em phải về đây. Em cảm ơn anh nhiều lắm. Mấy chú đi cùng anh có vẻ sốt ruột quá kìa.

Cô khẽ cười. Cô tạm biệt anh và ra về mặc cho Phong có ý định đưa cô về. Cô không muốn có quá nhiều người biết về lí do cô đến đây và nơi cô đang sống. Đạp xe về nhà với tâm trạng bâng khuâng nhớ nhà. Cô thực sự nhớ ngôi nhà của mình. Cách đây đúng 8 tiếng( khoảng thời gian mà từ nhà đến đây) cô đang tạm biệt mọi người. Cậu bạn thân của cô đã rất buồn và ra sức ngăn cản nhưng cũng đành ngậm ngùi để cô đi. “Tuy vậy, hai đứa sẽ vẫn giữ liên lạc thôi mà” : cô thầm nghĩ.

Vừa về đến “nhà”, cô liện bị bác Kim kéo vào bếp tặng cho một “tăng” vì tội đi về trễ làm bác lo lắng. Xuân chỉ cười trừ chứ không biết làm gì hơn. Sau khi làm xong nhiệm vụ “rửa bát” cao cả của mình, cô bay thẳng về phòng mình, tặng cho mình những giây phút thư giãn trong bồn nước nóng. Tắm xong cô mới nhận ra, mình chưa xếp đồ, vội vàng sắp xếp qua loa rồi leo lên giường ngủ. “Ngày mai sẽ là một ngày bận rộn mà” cô thầm nhủ.

Reng…reng…reng…

Xuân vội vàng bật dậy tắt chiếc đồng hồ báo thức. suốt 2 năm phải dậy sớm nên việc này dường như không quá khó khăn với cô. Mới 5h sáng. Cô vươn vai, bật dậy, sắp xếp lại giường rồi làm vệ sinh cá nhân xong, cô lật đật chạy xuống bếp. Cô ở tầng 4 của khu nhà phía đông. Đó là khu mà sau này các “cậu chủ” của cô sẽ sống. “ haiz… sở dĩ mình được ở đó cũng là vì dễ dàng phục vụ mấy “cậu chủ” gì gì đó thôi” Xuân suy nghĩ.

Bước xuống bếp đã thấy bác kim dậy từ lúc nào. Bác ấy đang chuẩn bị bữa sáng. Cô cũng giúp bác. Tuy mới đến nhưng cô thực sự quý mến bác Kim. Bác đã giúp đỡ mình và an ủi cô ngay khi cô mới đến. Ít nhất cũng giúp cô đỡ ngỡ ngàng và lạ lẫm này. Đến tầm 6h30ٰ, bác Kim gọi cô:

 Xuân ơi, giờ cháu lên khu nhà phía đông, gọi cậu chủ xuống ăn sáng đi. Phòng của cuậ chủ cũng tầng cháu đấy, ở đầu dãy của tầng đấy.

Cô hơi ngạc nhiên hỏi:

 Dạ? Cháu tưởng hôm qua bác nói, mấy cậu chủ gì đó đều đang đi nghĩ mát rồi sao?

Bác cốc đầu cô một cái nhẹ rồi cười đáp;

 Cái con bé này, dám gọi cậu chủ thế à. Đúng là cac cậu ấy đang đi nghỉ mát nhưng hôm qua có một cậu về rồi. Thôi, cháu đi nhanh lên. À, tiện thể cháu dọn dẹp phòng đó luôn đó.

Cô mỉm cười tinh nghịch, lén lấy một lát bánh mì rồi chạy tọt đi trước khi bị bác Kim phát hiện. “Dù gì cũng cần ăn sáng rồi mới làm chứ nhỉ.”: cô vô tư nghĩ.

Vừa bước vào phòng, Xuân đã lại có dịp shock tiếp. Dù biết ngôi nhà to như thế này thì các căn phòng cũng không thể nhỏ được. Căn phòng này phải to gấp chục lần căn phòng của cô, mặc dù căn phòng của cô cũng đã đến hơn 150 mét vuông rồi. Từ từ bước vào, cô đảo mắt tìm nhưng đâu thấy ai. Cô từ từ chiếm ngưỡng căn phòng.

 Cô là ai thế?

Đúng lúc đang ngơ ngác, một giọng nam cất lên ngay sau cô khiến cô giật mình vội quay lại nhưng do luống cuống quá cô vấp phải chính chân mình và té “rầm” lên người con trai ngay sau cô. Một cảnh tượng thật dễ hiểu lầm. Một cô gái đang “ngã vào lòng” một anh chàng đang chỉ khoác trên mình chiếc khăn tăm( có lẽ vừa tắm xong). Làn da trắng, mềm mịn thoang thoảng mùi hương của sữa tắm (sữa tắm loại xịn nên không biết tên nên thông cảm ^^) của càng trai áp sát và khuôn mặt của cô bé, khiến cho cô chợt đỏ mặt lên vì ‘‘xao xuyến” và xấu hổ. Vội vàng đứng dậy, cuống quít xin lỗi:

 Ơ, tôi xin lỗi, tôi là người giúp việc mới ở đây. Xin lỗi cậu chủ nhiều. Tôi mới đến, mong cậu bỏ quá.

Thấy im lặng, cô chợt khẽ ngước nhìn, cô giật mình vì người đứng trước cô không ai khác chính là anh Phong, người cô gặp hôm qua. Bất giác cô “ah” lên một tiếng. Cả Phong cũng không dấu nổi sự ngạc nhiên của mình. Anh bất giác bật cười, mà chính anh cũng không hiểu được lí do. Nhìn khuôn mặt ngơ ngác của cô bé đang đứng trước mình anh xoa đầu cô nói:

Ồ, thú vị nhỉ. Anh và em lại gặp nhau rồi. Ngạc nhiên thật nhỉ? Thì ra em là người giúp việc mới à. Thật vui khi được gặp lại em. Lúc đầu anh nghe nói có người đến, anh nghĩ người đó phải…

Thấy anh bỏ lững câu nói cô chợt hỏi:

 Phải như thế nào ạ?

Anh lại cười nụ cười chết người ấy với cô và đáp:

 Phải là người xinh đẹp, tài giỏi và chín chắn chứ.

Cô dường như thất vọng. Vậy ra cô chẳng xinh đẹp hay tài giỏi, chín chắn sao. Mặc dù cô luôn thầm biết điều đó nhưng lời nói thẳng thừng của Phong khiến cố cũng có phần hơi hụt hẫng. Nhìn vẻ mặt đờ ra có phần thất vọng của Xuân, anh vội vàng nói thêm:

 Nhưng anh không ngờ đó lại là một cô nhóc này. Em rất thú vị

Cô hơi ngạc nhiên trước câu nói của Phong, không biết đó là khen hay là chê. Chợt nhớ đến nhiệm vụ của mình cô vội nói:

 Ư, anh nói khó hiểu quá! A, mà bác Kim kêu em lên gọi anh xuống ăn sáng. Rất vui được gặp anh. Anh đã biết mục đích của em rồi vì thế kể từ nay mong anh giúp đỡ.

Vừa nói cô cừa cúi gập người lễ phép chào anh. Anh đáp lại.

– Cảm ơn em. Vậy giờ eem xuống ăn sáng với anh luôn chứ.

Cô vội đẩy anh ra và nói:

 Không được. Em còn phải dọn dẹp nữa. Anh xuống trước đi.

Cô mỉm cười hồn nhiên với anh. Chợt nhận ra từ nãy giờ, Phong chỉ khoác mỗi chiếc khăn tắm, cô vội đỏ mặt quay đi, rồi nói:

 Á, anh đi mặc quần áo đi. Em xin lỗi anh vì lúc nãy…

Anh cũng thoáng chút đỏ mặt quay đi về phía phòng đựng quần áo của mình:

 Ừm, không sao đâu.

Sau một lúc, Phong bước ra với bọ đồ khá đơn giản, chỉ là chiếc quần kaki trắng với chiếc áo thun mà nâu hơi rộng. Bộ đồ đó làm tôn lên vóc dáng cao ráo như người mẫu của anh. Thoáng chút xao xuyến vì vẻ đẹp của anh, cô cất tiếng:

 Anh đẹp quá!!!

Chợt nhận ra câu nói ngớ ngẩn của mình cô vội vàng nói:

 Ah, em xin lỗi, em không cố ý đâu. Mà em nói thật đó. Á, anh xuống ăn sáng nhanh lên, khng bác Kim la em mất. Chợt nhìn thấy chiếc đồng hồ đang chỉ điểm 7h.

Anh lại cười vì sự ngốc nghếch của cô bé trước mặt anh. Đã rất lâu rồi anh không được cười nhiều và thoải mái như thế này. Anh tiến tới cô bé, dựa vào chiếc ghế salon gần đó, làm khuôn mặt như nũng nịu và nói:

 Không, anh đợi em xuống cùng anh. Em không xuống, anh cũng không xuống. Mà nếu anh không xuống ăn sáng anh sẽ xỉu ra đó.

Bối rối trước nụ cười tinh nghịch của anh, cô luống cuống nói:

 ơ, anh… Anh đợi em một lát, em dọn xong rồi sẽ xuống.

Nói xong cô quay đầu làm nốt công việc. Phong lặng nhìn cái dáng nhó bé loắt choắt của cô bé đang thoăn thoắt làm viêc mà khiến anh bật cười. Mặc dù mới gặp nhưng anh đã rất quý cô bé này ở bên cô bé, anh thấy rất thoải mái, không phải giả tạo, không phải suy nghĩ gì. Có lẽ chính nét con nít của cô khiến anh thấy mình nhẹ nhõm hơn chăng. Là một công tử của một gia đình danh giá, bố mẹ anh đều là những người đứng đầu của các bệnh viện lớn trực thuộc tâp đoàn AJ, anh luôn bị chú ý, lúc nào cũng phải giữ gìn đúng thái độ của mình, anh đã sống trong cái lốt một người hoàn hảo rất lâu, dường như khiến anh quên mất chính bản thân mình. Đến khi gặp cô bé này anh mới thực sự là chính mình. Anh có thể vui cười, nói chuyện thoải mái mà không bận tâm gì.

- Hey! Anh đang nghĩ gì thế? Em xong rồi nè. Nhanh không! Xuống thôi nào.

Cô bé nhẹ đẩy vai anh, vừa nhìn vừa mỉm cười tinh nghịch khiến anh chợt tỉnh sau những suy nghĩ của mình. Anh ngẩng đầu lên, mỉm cười lại với cô bé, trả lời:

- Không có gì đâu. Em làm nhanh thật đó. Xuống nhanh thôi, anh đói chết mất.

Dù đã nhìn anh cười nhiều nhưng cô vẫn không khỏi xao xuyến trước nụ cười đó.

Bước vào nhà bếp, hai người thấy bác Kim đang dọn sẵn hết đồ ăn. Xuân đẩy nhẹ Phogn vào ghế để anh ăn sáng rồi chạy tọt đi trước khi anh kịp gọi cô. Cô còn phải làm việc nữa, nếu không sẽ bị la mất. “Nhiệm vụ đến đây chủ yếu là giúp việc mà.” :Cô thầm nghĩ.

Ngôi nhà to lớn đến khủng khiếp, để dọn dẹp hết nó là một vấn đề. Cô được phân công dọn các phòng ở tầng 4 và 5 của dãy nhà đông. Tầng 1,2,3 được người khác dọn. Dọn dẹp xong xuôi cô đi ra vườn. Cô thấy công việc này cũng không quá vất vả. Mà cũng may cậu chũ của cô không phải là người khó tính. Hihi, phải nói anh ấy rất tốt ấy chứ. Đi loanh quanh trong vườn. Khu vườn rộng, được trồng cỏ rất đẹp, xung quanh là các khóm hoa được chăm sóc cẩn thận. Ở đằng sau thì… như một khu nghỉ dưỡng, một chiếc hồ bơi rộng với những chiếc ô to che những chiếc ghế to trên bờ. Không có ai ở đây cả, Xuân từ từ tiến lại chỗ hồ bơi. Hồ bơi là thứ mà cô muốn được chơi nhất mặc dù cô không biết bơi. Đang ngồi nghịch nước, chợt nghe tiếng gọi mình, cô vội vàng đứng lên rồi do luống cuống quá cô té xuống hồ. Cô vùng vẫy kếu cứu nhưng ở đây xa với ngoài kia quá không có ai nghe cô cả. Càng hét cô càng hoảng loạn, cô sợ mình sẽ chết mất. Cô từ từ chìm xuống.

Ùm…

Một ai đó nhảy ùm xuống hồ và cứu cô bé. Trong cơn mê, cô không nhìn rõ được mặt của người đó nhưng thầm cảm ơn.

Tỉnh dậy, Xuân nhận ra mình đang ở trong môt căn phòng xa xỉ. Toàn thân đau nhức, đầu óc quay cuồng, quần áo mình đã được thay bằng một bộ pyjama của nam. Cô cố nhớ tại sao minh lại ở đây. Bất chợt có tiếng nói đằng sau cô làm cô giật mình:

- Cô tỉnh rồi à?

Quay người lại cô thấy người con trai rất cao, hơi gầy. Đang lau khô mái tóc của mình. Có lẽ là vừa tắm xong. Cô hơi giật mình và tự hỏi: “ Tại sao mình lại ở đây? Người này là ai chứ?”

- Ơ, anh là ai thế? Tại sao em lại ở đây?

Cô cố nói vì họng cô đang rất đau. Anh ta lại gần cô, lúc này cô mới nhìn rõ được khuôn mặt của anh. Đôi mắt màu hổ phách thu hút của anh, mái tóc nâu ướt hơi dài buông xuống làm tôn lên khuôn mặt của anh làm cho càng thêm thanh tú. Hơi giật mình khi anh tiến gần tới mình, cô vội đứng dậy tính lùi lại nhưng chân cô tê tái có lẽ do vụ hồ bơi té ầm về phía trước, may có anh chàng kia đỡ nếu không cô đã té xuống đất rồi.

- Cô rắc rối thất đấy! Lúc nào cũng gây chuyện, không biết bơi mà lại nhảy xuống hồ.

Cô hơi ngạc nhiên nhìn khuôn mặt của chàng trai vội vàng thanh minh:

- Ơ đâu có đâu ạ. Em vô tình bị trượt chân xuống hồ mà.

Nhìn khuôn mặt ra vẻ ngây thơ đang muốn thanh minh trước mặt mình, anh khẽ cười rồi đáp:

- Thì cứ cho là vậy đi. Vậy điều đó càng chứng tỏ cô là người rắc rối, suốt ngày chỉ biết té.

Cô đơ ra vì câu nói của anh, chỉ biết im lặng cúi mặt xuống. Chợt cánh cửa mở rầm ra, một chàng trai chạy vào với vẻ mặt hột hoảng. Đó là Phong. Vừa thấy cô bé đang ngồi yên trên giường, anh bất giác thở phào:

- Em không sao chứ? Thái Vũ, cậu về rồi à.

Chạy lại chỗ cô bé. Cô bé khẽ nhìn anh ấy mừng thầm, không ngờ có người lo cho cô như thế.

- Dạ em không sao. Nhờ anh kia mà em không sao. A, em cảm ơn anh nha.

Quay lại nhìn Vũ cô mỉm cười. Lúc này Vũ mới cất tiếng:

- Ừm, chào cậu. Có vẻ cậu đến đây không phải vì muốn chào tớ nhỉ.

Câu nói đó khiến Phong hơi chững lại, con Xuân thì vẫn cứ ngơ ngơ chả hiểu gì.

Do vụ hồ bơi đó mà Xuân được nghỉ 2 ngày để tỉnh dưỡng. Trong ba cậu chủ, cô đã gặp được 2. “Haiz… mình chỉ toàn để lại ấn tượng xấu, may mà các anh ấy không quan tâm lắm, không biết cậu chủ thứ 3 như thế nào nhỉ?” cô thầm trách bản thân. Đi dạo vài vòng quanh vườn để lấy không khí. Khu vườn rộng lớn này thật dễ khiến con người ta thấy thoải mái hơn. Dù sống xa nhà nhưng cô cũng không cảm thấy quá khó khăn bởi vì còn có nhiều người quan tâm tới cô. Cô cũng đã dần quen cuộc sống này. Từ nãy đến giờ, cô mới nhận ra ở chỗ nhà chính ồn ào chuyện gì đó. Khi vừa đến đó, cô thấy mọi người đang xếp hàng kính cẩn chào ai đó. Đó chỉ là một cậu con trai thôi mà. Ánh mắt của anh đảo khắp mọi người rồi dừng lại ở Xuân. Đôi mắt đan sâu như muôn hút tất cả vào trong đó. Anh hỏi:

- Cô là ai?

Giọng nói lạnh lùng không cảm xúc, khiến cô bé khẽ rùng mình. Bối rối không biết trả lời sao, cô nhìn trân trân vào cậu con trai đó và bị thu hút bởi nét lạnh lùng trên khuôn mặt của anh. Mái tóc đen cùng màu với đôi mắt đen tạo nên một nét đẹp lạnh lùng, dường như anh ấy là con người của băng tuyết. Khuôn mặt đẹp không cảm xúc, anh nhìn mọi người bằng ánh mắt khinh thường như chỉ có anh là nhất.

“Đó là Diệp Xuân, cô bé giúp việc mới đến cò đây là cậu chủ Nhất Băng” Bác Kim đỡ lời.

Cô bé chợt “Ah” một tiếng rất khẽ. ‘Thì ra đó là cậu chủ thứ 3 của cô”cô chợt hiểu.

Anh khẽ nhách mép nở một nụ cười độc ác, tiến lại chỗ cô bé, cúi xuống nói khẽ:

- Ah, thì ra là cô. Cô bé tội nghiệp bán thân vào đây để trả nợ sao. Bố mẹ cô kể ra cũng “tốt” nhỉ. Sẵn sàng bán cô con gái của mình cơ đấy. Nếu tôi là cô chắc tôi sẽ chết vì căm ghét họ mất.

Từ lời nói buông ra của anh như mỉa mai cô. Anh đã xỉ nhục cha mẹ cô, đó là điều mà cô căm ghét nhất. Bất chợt mọi dũng cảm của cô từ đâu xuất hiện và một tiếng “Bốp” rất to vang lên khiến cho mọi người giật mình. Cô đã tát anh. Cô nhìn anh bằng anh mắt căm ghét, đầy tức giận:

- Xin lỗi đã làm anh thất vọng, tôi đến đây là do tôi tự nguyện chứ không ai bán tôi cả. Đúng là gia đình tôi nợ tập đoàn AJ và tôi nhất định sẽ trả. Và điều cuối xin anh nhớ cho, tôi không hề căm ghét hay giận bố mẹ tôi. Toi tự hào về họ, tôi không cho phép bất cứ ai đụng chạm tới họ.

Mọi người dường như chưa tỉnh ra khỏi cú shock lúc nãy. Chàng trai quay qua nhìn cô với ánh mắt ngạc nhiên xem lẫn tức giận:

- Cô dám tát tôi sao, cô sẽ phải hối hận.

Đôi mắt đen đầy giận dữ của anh như muốn bóp chết cô bé nhưng điều đó không làm cô bé run sợ. Đáp lại ánh mắt của anh, đôi mắt của cô đầy cương quyết và đầy sự căm ghét, cô đáp:

- Tôi chưa bao giờ phải hối hận về những gì mình đã làm, kể cả CÁI TÁT vừa rồi

Cô bé nhấn mạnh từ “cái tát” như muốn trêu tức anh. Nói xong cô vụt chạy về phía phòng của mình. Cô muốn che dấu những giọt nước mắt của mình, cô không muốn tỏ ra yếu đuối trước mặt người khác. Phong và Vũ đứng quan sát từ xa cũng không khỏi ngạc nhiên. Vũ chợt cười, anh thấy thật sự thú vị về cô bé này – người đầu tiên dám tát Băng. Phong chỉ đứng im, anh chợt lo cho cô bé, vội chạy theo cô bé.

Do vụ hồ bơi đó mà Xuân được nghỉ 2 ngày để tỉnh dưỡng. Trong ba cậu chủ, cô đã gặp được 2. “Haiz… mình chỉ toàn để lại ấn tượng xấu, may mà các anh ấy không quan tâm lắm, không biết cậu chủ thứ 3 như thế nào nhỉ?” cô thầm trách bản thân. Đi dạo vài vòng quanh vườn để lấy không khí. Khu vườn rộng lớn này thật dễ khiến con người ta thấy thoải mái hơn. Dù sống xa nhà nhưng cô cũng không cảm thấy quá khó khăn bởi vì còn có nhiều người quan tâm tới cô. Cô cũng đã dần quen cuộc sống này. Từ nãy đến giờ, cô mới nhận ra ở chỗ nhà chính ồn ào chuyện gì đó. Khi vừa đến đó, cô thấy mọi người đang xếp hàng kính cẩn chào ai đó. Đó chỉ là một cậu con trai thôi mà. Ánh mắt của anh đảo khắp mọi người rồi dừng lại ở Xuân. Đôi mắt đan sâu như muôn hút tất cả vào trong đó. Anh hỏi:

- Cô là ai?

Giọng nói lạnh lùng không cảm xúc, khiến cô bé khẽ rùng mình. Bối rối không biết trả lời sao, cô nhìn trân trân vào cậu con trai đó và bị thu hút bởi nét lạnh lùng trên khuôn mặt của anh. Mái tóc đen cùng màu với đôi mắt đen tạo nên một nét đẹp lạnh lùng, dường như anh ấy là con người của băng tuyết. Khuôn mặt đẹp không cảm xúc, anh nhìn mọi người bằng ánh mắt khinh thường như chỉ có anh là nhất.

“Đó là Diệp Xuân, cô bé giúp việc mới đến cò đây là cậu chủ Nhất Băng” Bác Kim đỡ lời.

Cô bé chợt “Ah” một tiếng rất khẽ. ‘Thì ra đó là cậu chủ thứ 3 của cô”cô chợt hiểu.

Anh khẽ nhách mép nở một nụ cười độc ác, tiến lại chỗ cô bé, cúi xuống nói khẽ:

- Ah, thì ra là cô. Cô bé tội nghiệp bán thân vào đây để trả nợ sao. Bố mẹ cô kể ra cũng “tốt” nhỉ. Sẵn sàng bán cô con gái của mình cơ đấy. Nếu tôi là cô chắc tôi sẽ chết vì căm ghét họ mất.

Từ lời nói buông ra của anh như mỉa mai cô. Anh đã xỉ nhục cha mẹ cô, đó là điều mà cô căm ghét nhất. Bất chợt mọi dũng cảm của cô từ đâu xuất hiện và một tiếng “Bốp” rất to vang lên khiến cho mọi người giật mình. Cô đã tát anh. Cô nhìn anh bằng anh mắt căm ghét, đầy tức giận:

- Xin lỗi đã làm anh thất vọng, tôi đến đây là do tôi tự nguyện chứ không ai bán tôi cả. Đúng là gia đình tôi nợ tập đoàn AJ và tôi nhất định sẽ trả. Và điều cuối xin anh nhớ cho, tôi không hề căm ghét hay giận bố mẹ tôi. Toi tự hào về họ, tôi không cho phép bất cứ ai đụng chạm tới họ.

Mọi người dường như chưa tỉnh ra khỏi cú shock lúc nãy. Chàng trai quay qua nhìn cô với ánh mắt ngạc nhiên xem lẫn tức giận:

- Cô dám tát tôi sao, cô sẽ phải hối hận.

Đôi mắt đen đầy giận dữ của anh như muốn bóp chết cô bé nhưng điều đó không làm cô bé run sợ. Đáp lại ánh mắt của anh, đôi mắt của cô đầy cương quyết và đầy sự căm ghét, cô đáp:

- Tôi chưa bao giờ phải hối hận về những gì mình đã làm, kể cả CÁI TÁT vừa rồi

Cô bé nhấn mạnh từ “cái tát” như muốn trêu tức anh. Nói xong cô vụt chạy về phía phòng của mình. Cô muốn che dấu những giọt nước mắt của mình, cô không muốn tỏ ra yếu đuối trước mặt người khác. Phong và Vũ đứng quan sát từ xa cũng không khỏi ngạc nhiên. Vũ chợt cười, anh thấy thật sự thú vị về cô bé này – người đầu tiên dám tát Băng. Phong chỉ đứng im, anh chợt lo cho cô bé, vội chạy theo cô bé.