Tôi Chỉ Nhớ Em

Chương 88: Chương 88:



Do lệch múi giờ và nhiều yếu tố không thể kiểm soát khác nhau, vào ngày thi Tô Niệm Niệm thức dậy rất sớm, khi cô từ từ ngồi dậy thì cửa sổ vẫn tối đen như mực và mù sương.
 
Cuộc thi bắt đầu lúc chín giờ sáng, thời gian đã hẹn trước với Trì Quân là sáu giờ sáng.
 
Gần như ngay khi cô tỉnh dậy, Bùi Ngôn Khanh cũng tỉnh, anh cụp mắt nhìn thời gian, thanh âm khàn khàn như mới tỉnh lại, "Em còn có thể ngủ thêm một lát, sao lại tỉnh rồi?"
 
Tô Niệm Niệm dụi dụi mắt, cảm thấy ngủ không ngon, "Ngủ không được."
 
Nhìn vẻ buồn ngủ trong mắt Bùi Ngôn Khanh, lòng cô dịu lại, cô thì thầm: “Anh ngủ một lát đi.”
 
Bùi Ngôn Khanh đỡ lấy người cô, cánh tay dài kéo cô vào trong lòng, "Chúng ta nói chuyện nhé?"
 
"Hửm?"
 
Bùi Ngôn Khanh vuốt nhẹ đỉnh tóc của cô, "Anh cho em liều thuốc an thần."
 
Tô Niệm Niệm yên lặng nằm trong lòng anh, giọng nam vang lên bên tai như tiếng đàn Cello: "Lần đầu tiên thực hiện ca phẫu thuật cực kỳ khó khăn, cả đêm anh cũng không ngủ được."
 
Tô Niệm Niệm chọc vào ngực anh và cười nhạo nói: "Anh có tố chất tâm lý như vậy? Làm sao mà không bằng em được chứ?”
 
"Ca mổ kéo dài tám tiếng đồng hồ. Vừa ra khỏi phòng mổ, anh đã bất tỉnh và ngất đi ngay tại chỗ."
 
"Hả?" Tô Niệm Niệm run rẩy cười một tiếng, "Thật sao? Anh còn có lúc như vậy sao?"
 
Thấy cô cười, Bùi Ngôn Khanh cũng cười theo, không có chút nào là cảm thấy áy náy khi nhắc đến chuyện xấu hổ của Chu Nguyên.
 
Bùi Ngôn Khanh mặt không biến sắc: "Mọi người đều nói rằng tố chất tâm lí của anh tốt, nhưng anh chỉ đang giả vờ thôi." Anh tiếp tục lý luận, "Cho nên sự điềm tĩnh của người khác nhất định là giả vờ. Niệm Niệm nhà chúng ta mạnh như vậy mà đã dậy sớm cỡ này rồi , những người khác có lẽ cả đêm không ngủ luôn quá ”.
 
Tô Niệm Niệm không thể ngừng cười, một người như Bùi Ngôn Khanh có thể vạch trần quá khứ đen tối của mình một cách nghiêm túc như vậy và còn nói về người khác thế này.
 
Cô vô cùng thích thú nghe loại canh gà có độc này, trong lòng cảm thấy thư thái rất nhiều.
 
Một chút ánh sáng bắt đầu le lói chiếu qua ô cửa sổ, buổi sáng ở London đã đến.
 
Sao đó Tô Niệm Niệm  nheo mắt thêm nửa giờ nữa, và bị Bùi Ngôn Khanh đánh thức lúc 5:30.
 
Cô mở mắt ra, thấy Bùi Ngôn Khanh đã tắm rửa xong, nhưng sắc mặt nhợt nhạt, vết thâm dưới mắt không thể che giấu được, nhìn cũng không có vẻ thư thái như cô.
 
Tô Niệm Niệm duỗi tay ôm lấy anh, vùi đầu vô cùng lệ thuộc, bất động một hồi.
 

Bùi Ngôn Khanh ôm nhẹ cô, dùng đầu ngón tay chải mái tóc dựng đứng của cô, cười nói: “Sao đột nhiên em lại bám lấy anh như vậy?”
 
“Lẽ nào trước kia em không dính lấy anh à?" Tô Niệm Niệm ngáp một cái, liếc anh một cái: "Không thích?"
 
“Trước đây em không bám lấy anh.” Bùi Ngôn Khanh nói thật, ôm cô chặt hơn một chút: “Nếu sau này luôn như vậy thì tốt rồi.”
 
Nói xong, anh xoa đầu Tô Niệm Niệm, "Em đi tắm rửa đi, lát nữa anh đưa em đi gặp cô giáo Trì."
 
Tô Niệm Niệm nũng nịu áp vào ngực anh, nói một cách vô lý: "Anh ôm em đi."
 
“Nhõng nhẽo.” Nói thì nói vậy nhưng trên mặt lộ ra vẻ ôn nhu, Bùi Ngôn Khanh bế cô vào phòng tắm, dựa vào cửa, nhìn cô gái nhỏ nheo mắt đánh răng.
 
Tô Niệm Niệm di chuyển chậm rãi, mở môi như một đứa trẻ và chải từ từ.
 
“Nhanh lên một chút.” Bùi Ngôn Khanh nhìn thời gian.
 
Tô Niệm Niệm phun ra bọt kem đánh răng, mơ hồ đáp lại, nhưng vẫn đi theo tốc độ của chính mình, nheo mắt lại và trông đặc biệt nhàn nhã.
 
Sau khi cô đánh răng xong, Bùi Ngôn Khanh đi lên lấy khăn tắm, liếc cô một cái, bất đắc dĩ cười: "Anh rửa cho em."
 
Tô Niệm Niệm lập tức ngẩng mặt, giống như một ông già, chỉ vào mặt mình, "Nào."
 
Chiếc khăn ấm chạm vào mặt, Bùi Ngôn Khanh nhẹ nhàng di chuyển, Tô Niệm Niệm cảm thấy thoải mái đến mức muốn thở phào nhẹ nhõm, nhưng cô đột nhiên nói: "Em cảm thấy, làm con gái anh thật hành phúc.”
 
“Từ nhỏ anh đã muốn có một người cha dịu dàng như vậy.” Tô Niệm Niệm lại nhìn Bùi Ngôn Khanh ngâm khăn tắm, vắt khô rồi tỉ mỉ lau mặt cho cô.
 
Cô vừa dứt lời liền bị vỗ nhẹ vào đầu, Bùi Ngôn Khanh nhắc nhở: "Đặt đúng vị trí đi, anh là chồng của em."
 
Tô Niệm Niệm mở to hai mắt, suy nghĩ một chút, có chút khó hiểu giật giật khuy măng sét của anh, thấp giọng hỏi: "Sau này nếu có bảo bảo rồi, anh có đối xử tốt với nó không?"
 
Bùi Ngôn Khanh không thể nhịn cười, anh nhéo mũi cô, cười nhẹ nói: "Sao em chỉ nghĩ đến những chuyện này?"
 
"Quả nhiên.” Tô Niệm Niệm khịt mũi và đẩy anh một cách tức giận.
 
Cô còn trẻ, cho tới bây giờ vẫn chưa từng nghĩ tới việc có con, cô cảm thấy mình mới là người cần được quan tâm, vừa nghĩ tới việc tranh sủng với bảo bảo trong tương lai là hàng phòng ngự của cô ấy lập tức bị phá vỡ.
 
Tô Niệm Niệm xoay người, vừa định kết thúc chủ đề, cách đó vài bước đã bị một người đàn ông ôm lấy từ phía sau, giọng nói rất mềm mại, như lông vũ lướt qua trong lòng, "Niệm Niệm vĩnh viễn là lựa chọn số một của anh."
 
Lỗ tai Tô Niệm Niệm  đỏ bừng, toàn thân trong nháy mắt trở nên thanh tỉnh, cô nghịch ngón tay của anh, cuối cùng kiên quyết nói: "Chỉ là nói lời ngọt ngào lừa gạt người thôi."
 
"Không."

 
Cô mỉm cười chọc nhẹ ngón tay anh, ra vẻ vô tình nói: "Emmặc kệ, anh gọi em một tiếng bảo bảo trước đi.”
 
Tô Niệm Niệm đợi một lúc cũng không thấy phản hồi, cô phồng má quay đầu lại nhìn anh.
 
Sau một hồi lâu, lỗ tai của Bùi Ngôn Khanh ửng hồng, anh ho nhẹ một tiếng để chuyển chủ đề: “Chúng ta phải đi thôi, đừng chậm trễ.”
 
“Hửm?” Tô Niệm Niệm nhìn chằm chằm anh, không biết xấu hổ nói: “Chừng nào anh chưa gọi em thì em chưa đi.”
 
Bùi Ngôn Khanh thật lâu không nói, khóe miệng mấp máy, nhưng vẫn là không nói gì, anh xoa đầu cô gái nhỏ, "Em cũng không còn nhỏ."
 
Không còn là bảo bảo nữa.
 
Tô Niệm Niệm: "...?"
 
Cô tức giận đến mức giẫm lên chân Bùi Ngôn Khanh, hất tung tóc, tất cả ngọn tóc của cô đều rơi xuống mặt anh khiến Bùi Ngôn Khanh phải lùi lại một bước.
 
"Tuyệt giao."
 
Bùi Ngôn Khanh mím môi, nắm lấy cánh tay của cô gái nhỏ, vòng qua eo, cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô, "Bảo bảo.”
 
“Thi đấu cố lên nhé.”
-
Chín giờ sáng, Nhà hát Lớn chật kín người.
 
Giọng nói đặc vùng London êm dịu của người dẫn chương trình vang vọng khắp khán phòng, phong cách của anh ấy rất hài hước và thú vị. Anh ấy giới thiệu từng người giám khảo. Khi giới thiệu Lalisi, một người đàn ông với mái tóc vàng và đôi mắt xanh đứng ở hàng ghế đầu, với chiếc cổ mảnh khảnh, bờ vai rộng và đôi chân thẳng tắp, anh cúi chào khán giả vô cùng duyên dáng.
 
Hội trường náo động, khán giả nữ đặc biệt đến đây vì cái tên này đều phát cuồng, thậm chí có người còn đứng dậy la hét.
 
Vị trí đặt chỗ của Bùi Ngôn Khanh có tầm nhìn tuyệt vời, anh có thể nhìn thấy rõ ràng Lalisi.
 
Anh nhớ tới cô gái nhỏ đang hùng hổ đòi anh chụp ảnh Lalisi, anh uể oải nhướng mi, canh góc chết quen thuộc, tùy tiện chụp một tấm.
 
Nhìn thấy thành phẩm, lông mày của Bùi Ngôn Khanh nhuốm vẻ vui mừng.
 
Lúc này Tô Niệm Niệm đang ngồi ở phía sau cánh gà, lắng nghe Trì Quân phân tích những điều cơ bản về động tác với cô, thỉnh thoảng gật đầu.
 
Khi vẫn còn một vài cái tên nữa mới đến lượt cô lên sân khấu, Trì Quân nghiêng người và hỏi cô: “Em có lo lắng không?"

 
Tô Niệm Niệm lắc đầu và trấn an: "Không lo lắng."
 
“Thật sao?” Trì Quân mỉm cười, nụ cười khác xa vẻ nghiêm nghị thường ngày.
 
Tô Niệm Niệm ưỡn ngực và tự hào nói: "Bởi vì Khanh Khanh đã nói với em rằng sự điềm tĩnh của người khác chỉ là giả vờ, họ nhất định còn lo lắng hơn em.”
 
“Phì.” Trì Quân bật cười, nhìn khuôn mặt trẻ tuổi này, trong mắt hiện lên một tia kiên định.
 
Cô luôn ăn nói rất khiêm tốn, nhưng lần này cô kiêu ngạo, khiến Trì Quân phải khen ngợi: "Lần này chúng ta đến, không phải vì để cầm huy chương.”
 
"Hửm?"
 
Trì Quân hất cằm nói một cách nghiễm nhiên: "Là vì tiền vàng."
 
Chùm ánh sáng khổng lồ của Nhà hát lớn chiếu xuống rõ ràng từ sân khấu, cô gái nhẹ nhàng bước lên trung tâm sân khấu.
 
Chiếc váy bồng bềnh phập phồng theo chuyển động, một đôi chân ngọc thon thả và những đường cơ bắp thẳng tắp.
 
Môi đỏ tóc đen, da trắng như tuyết, so với các thí sinh khác, cô có dáng người mảnh khảnh đặc trưng của người phương Đông, trông như một yêu tinh lạc vào nhân gian.
 
Bùi Ngôn Khanh ngồi trong khán phòng, chăm chú nhìn cô gái nhảy trên sân khấu.
 
Bài hát Tô Niệm Niệm chọn là "The Nutcracker", đó là bài hát cô đã nhảy khi lần đầu tiên gặp anh.
 
Đến giờ phút này, nhất cử nhất động của cô gái đều như in vào trong xương tủy của anh.
 
Bùi Ngôn Khanh lạc lối.
 
Hóa ra cô đã ở trong lòng anh sớm như vậy, anh không nỡ buông tay.
 
Có tiếng thì thầm từ khán giả, Bùi Ngôn Khanh nghe thấy giọng nói của hai người phụ nữ nước ngoài.
 
"Trời ơi, cô gái phương Đông này đẹp quá."
 
"Cô ấy không chỉ xinh đẹp mà còn nhảy giỏi nữa."
 
"Tên cô ấy là gì?"
 
“Tô Niệm Niệm.” Bùi Ngôn Khanh đột nhiên cắt ngang, trong mắt không che giấu được kiêu ngạo, lặp lại lần nữa: “Cô ấy tên là Tô Niệm Niệm.”
 
Hai người phụ nữ nghiêng đầu, bị sốc trong vài giây bởi sự xuất hiện của người đàn ông trước mặt họ.
 
Một người trong số họ nhìn chằm chằm vào Bùi Ngôn Khanh với đôi mắt sáng ngời, "Tiên sinh quen cô gái này sao?”
 
Bùi Ngôn Khanh nhìn chằm chằm trên sân khấu, khóe môi nhếch lên, "Đương nhiên."
 
"Cô ấy là người yêu của tôi."

 
“…Ồ.” Hai người bạn nước ngoài im lặng kết thúc chủ đề.
 
Thứ tự xuất hiện của Tô Niệm Niệm là ở phía sau, có một số thí sinh có điểm số cao hơn ở phía trước.
 
Sau màn trình diễn của cô, giám khảo bắt đầu chấm điểm.
 
Nhưng so với sự thống nhất của các ban giám khảo đối với phần trình diễn của những thí sinh trước, thì lần này tranh cãi hiển nhiên lớn hơn, hai bên đều kiên định ý kiến ​​của mình.
 
Bên này cho cao quá, bên kia cho quá thấp nên một lúc vẫn không thống nhất được với nhau.
 
Bùi Ngôn Khanh nheo mắt lại, nhìn những giám khảo cố tình hạ điểm, và nhắn tin hỏi Trì Quân tại sao.
 
Trì Quân rõ ràng cũng rất tức giận, cô ấy trả lời: 【Những người cho điểm thấp này luôn có thành kiến ​​với người phương Đông. 】
 
Ánh mắt của Bùi Ngôn Khanh lạnh lùng, anh sờ điện thoại, lại nhìn sân khấu chờ đợi kết quả.
 
Đúng lúc này, người dẫn chương trình đột nhiên công bố kết quả, anh ta hưng phấn nói: "Điểm số đã được tính lại, đã được thống nhất.”
 
“Thầy giáo Lalisi của chúng tôi đã cho  điểm tuyệt đối. Đến đây, xin chúc mừng cô Tô Niệm Niệm đã đạt điểm cao nhất."
 
Sau khi thông báo xong, người dẫn chương trình đột nhiên cười hài hước, trợn mắt nói: "Bây giờ mời cô Tô Niệm Niệm trở lại sân khấu, thầy Lalisi của chúng ta có chuyện muốn nói."
 
Tô Niệm Niệm đứng ở phía sau cánh gà, vẫn còn hơi choáng váng, cô  che mặt và nhìn Trì Quân, "Anh ấy ... tôi?"
 
Trì Quân cười gật đầu với nàng: "Gọi em đấy."
 
Rồi ngay sau đó, cô bé này chạy vội lên sân khấu với chiếc váy trên tay như một cô gái đang đi đu idol.
 
Cô nhận lấy micro từ người dẫn chương trình, kích động lắp bắp nói: "Thầy, thầy Lalisi thầy đang tìm em sao?"
 
Để đảm bảo tính hứng thú của cuộc thi, thỉnh thoảng ban giám khảo sẽ nhận xét và tương tác với các thí sinh.
 
Nhưng Lalisi vẫn luôn trầm mặc, rất ít chủ động bình luận, luôn tự tìm đề tài của chính mình, cho nên cơ hội này, người chủ trì cầu mãi mới có.
 
Tô Niệm Niệm nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của thần tượng, cảm thấy rằng cô đang ở đỉnh cao của cuộc đời mình, ước gì cô có thể xoay vài vòng trong đại sảnh.
 
 “Tô Niệm Niệm?” Giọng của Lalisi không chuẩn.

Tô Niệm Niệm liên tục gật đầu, “Dạ em!”
 
Lalisi nhướng mày, dùng tiếng anh nói một cách lưu loát, “Em rất giỏi, tôi rất coi trọng em.”Anh nhún vai, thản nhiên nói: “Tôi cũng không có nhận xét gì, chỉ muốn nói, nếu có cơ hội có thể múa cùng nhau.”
 
Tô Niệm Niệm: !!!!!