Tôi Chỉ Nhớ Em

Chương 96: Chương 96:



Thời gian không nhanh không chậm trôi qua ba tháng.
 
Vì nghĩ đến việc mang thai, Tô Niệm Niệm không có bất kỳ công việc phụ nào cho bản thân trong khoảng thời gian này, ngoại trừ những buổi biểu diễn cần thiết, phần lớn thời gian đều ở lại thành phố A.
 
Mà Bùi Ngôn Khanh hiển nhiên rất yêu thích trạng thái này, cho dù bận rộn công việc nhưng khi có thể nhất định sẽ về nhà.
 
Sau đó... Không thể tránh khỏi, thời gian sẽ luôn bị tiêu hao trên giường.
 
Với lý do chuẩn bị mang thai, đàn ông rõ ràng trở nên vô kỷ luật hơn.
 
Sau khi làm việc đầy năng suất trong ba tháng, không có dấu hiệu nào cả.
 
Trái tim của Tô Niệm Niệm hoảng đến mức một ngày nọ thậm chí cô còn lên một số diễn đàn ẩn danh để đăng một câu hỏi, đưa ra phần thưởng là 100, điều này nhanh chóng thu hút một nhóm lớn các bà mẹ lên tiếng.
 
【Tôi đã cố gắng thụ thai vào tháng trước, tôi đã có thai vào tháng này. 】
 
【Một lần liền trúng...】
 
【Cũng một lần liền trúng~】
 
【LZ và chồng đã đến bệnh viện để kiểm tra chưa? lz còn trẻ như vậy nên theo tần suất ml* bạn đề cập thì chưa chắc đã có tin đâu. 】
 
【…】
 
Tô Niệm Niệm nhìn lại từng cái một, càng nhìn cô càng hoảng sợ, cắn ngón tay hồi tưởng lại.
 
Cứ mỗi nửa năm cô sẽ tiến hành kiểm tra thể chất chi tiết một lần, cô không thể có vấn đề gì. Cô cũng không hỏi Bùi Ngôn Khanh ,dù sao thì không ai hiểu rõ cơ thể mình hơn anh.
 
Mặc dù bây giờ anh đã già đi, nhưng có vẻ như không có vấn đề gì ...
 
Tô Niệm Niệm nắm chặt chiếc gối, trong đầu cô đầy những suy nghĩ hỗn độn.
 
Lúc này, cửa phòng ngủ bị đẩy ra.
 
Bây giờ đã là mùa thu, ngoài nhà có chút se lạnh, người đàn ông mặc một chiếc áo gió dài, dáng người cao lớn, chỉ đứng đó thôi cũng có thể nhìn thấy.
 
Tô Niệm Niệm lén nhìn anh một cái, sau đó yên lặng nhìn đi chỗ khác, cô ho nhẹ một tiếng: "Gần đây anh có vất vả không?"
 
Bùi Ngôn Khanh: ?
 
Anh tiến lại gần, cởi áo khoác dài vắt qua một bên, sải bước đi đến chiếc ghế mềm, dùng đầu ngón tay mát lạnh nhẹ nhàng vuốt v e gò má trắng nõn thanh tú của cô, cười nói: “Anh nói là vất vả rồi, vậy Niệm Niệm nên nghĩ thưởng anh thế nào đúng không?”
 
Ánh mắt Tô Niệm Niệm cứng đờ, ánh mắt từ nơi nào đó đảo qua, gò má có chút nóng lên, "Vậy ngày mai em làm một ít thuốc bổ, cho anh uống bổ lại nhé?"
 
Cô quan sát biểu cảm của Bùi Ngôn Khanh, thấy ánh mắt anh dừng lại, liền bổ sung: “Ban ngày anh đi làm, buổi tối…”

 
Sợ làm tổn thương thể diện của anh, Tô Niệm Niệm dừng lại một chút, an ủi anh: "Mặc dù kết quả có chút ảnh hưởng, nhưng nếu anh chịu khó thì sẽ đến, đừng lo lắng."
 
Bùi Ngôn Khanh: ?
 
Anh sửng sốt hồi lâu mới nhớ lại, nhất thời không nói nên lời.
 
Căn phòng im lặng hai giây.
 
Bùi Ngôn Khanh lười cùng cô nói nhảm, trực tiếp bế cô vào phòng tắm, cười nhạt nói: "Anh cảm thấy em quá nhàn rỗi rồi."
 
Bùi Ngôn Khanh bị áp vào khung của chiếc gương cao từ trần đến sàn trong phòng tắm, mái tóc trên trán bết vào một bên mặt, sương mù đọng lại trên hàng mi dài và cong của cô, các khớp ngón tay giữ khung trở nên trắng bệch.
 
Một giọng nam trầm thấp vang lên sau tai cô, môi anh hờ hững chạm vào vành tai cô: “Anh có vất vả thế nào đi nữa thì vẫn còn chút sức lực.”
 
Cuối cùng, Tô Niệm Niệm vô cùng mệt mỏi và nằm bất động trên giường, để Bùi Ngôn Khanh nhẹ nhàng sấy tóc cho cô.
 
Đang lúc nửa mê nửa tỉnh, cô cảm thấy mình bị ai đó ôm trong lòng, trên đỉnh đầu truyền đến một giọng nói: "Thoải mái thôi."
 
"Bảo bối đang chọn thời điểm thích hợp nhất để tới."
 
Vì Bùi Ngôn Khanh không vội, Tô Niệm Niệm dần dần thư giãn, bắt đầu khiêu vũ và làm việc bình thường.
 
Lúc đó là giữa tháng 11, gần cuối năm, Tô Niệm Niệm đi sớm về muộn mấy ngày vì buổi biểu diễn chào mừng.
 
Nhưng không biết vì sao, mấy ngày nay cô cảm thấy có chút không tập trung, Tô Niệm Niệm luyện đến giữa buổi huấn luyện thì cô không thể cố thêm nữa.
 
Khi đang ăn, nhìn thấy đồ ăn cô thấy buồn nôn trong bụng, cảm giác thèm ăn giảm đi rõ rệt.
 
Mà sau một tuần Tô Niệm Niệm đã sụt cân rất nhiều, trên đôi má vốn đã gầy gò của cô thậm chí không còn một chút thịt nào.
 
Trưởng nhóm Ngô Doanh đoán là cô đang phải chịu quá nhiều áp lực và cảm thấy mệt mỏi nên đã giảm cường độ luyện tập cho cô.
 
Nhưng cô gái này tính tình cố chấp, không muốn vì mình mà làm chậm toàn bộ tiến độ, mỗi ngày đều nghiến răng nghiến lợi mà tập.
 
Ngô Doanh cũng có tính cách thẳng thắn, thấy cô tập như thể không cần mạng nữa, trực tiếp chuẩn bị đổi người thế cô.
 
Kết quả là, người vẫn chưa kịp đổi thì tin tức Tô Niệm Niệm đã ngất xỉu trên sân khấu xuất hiện nhanh hơn.
 
Bây giờ Ngô Doanh đang rất hoảng loạn, sau khi đưa cô đến bệnh viện, cô ấyđã gọi điện thẳng cho Bùi Ngôn Khanh.
 
Chồng Tô Niệm Niệm được mọi người trong đoàn múa biết đến với một mối tình cổ tích khiến các cô gái mới lớn phải ghen tị.
 
Bác sĩ Bùi này ngày thường khi không có việc gì sẽ đến đón Tô Niệm Niệm, mỗi lần thời gian huấn luyện kéo dài, anh sẽ gọi đồ ăn cho mọi người, nếu có lễ kỷ niệm cuối năm, anh sẽ chủ động để chọn địa điểm khách sạn Quân Trạch cho họ, hơn nữa còn lấy được thông tin liên lạc của một số người, sợ vợ có chuyện gì không liên lạc được.
 
Cẩn thận và chu đáo, ngoại hình, gia cảnh và học thức đều thuộc hàng top, thậm chí còn là một kẻ điên cuồng chiều chuộng vợ.
 

Nhưng tốt vào lúc bình thường để làm gì? Một tuần nay, tình trạng của cô kém đến mức mắt thường có thể nhìn thấy, một lần cũng không thấy anh xuất hiện!
 
Ngô Doanh tức giận đến trong lòng phát lạnh, ngữ khí không khách khí lắm: "Bùi tiên sinh, anh ở đâu?"
 
 “Ngô Doanh, xin chào, tôi đang đi công tác ở tỉnh khác.” Giọng nam có chút áy náy, cẩn thận nghe xong anh có chút hoảng hốt, “Vừa rồi cô gọi cho tôi, là... Niệm Niệm có chuyện gì sao?"
 
Giọng nói của Ngô Doanh  có chút dịu đi, nhưng vẫn là tức giận: "Anh đi công tác, chẳng lẽ không quan tâm vợ mình sao?"
 
"Cô ấy bất tỉnh trên sân khấu, anh có biết điều đó không?"
 
Im lặng trong vài giây, như thể cực kỳ bị kìm nén, nhưng giọng nói của anh vẫn run rẩy không thể kiểm soát.
 
"Ngô Doanh, phiền cô... ở bên cạnh chăm sóc cho Niệm Niệm, tôi sẽ quay lại ngay."
 
        -
 
Tô Niệm Niệm chỉ cảm thấy rằng cô đã ngủ trong một thời gian ngắn, khi cô tỉnh dậy, xung quanh cô hoàn toàn là một màu trắng, tay cô ấy vẫn đang vào nước biên, đây là bức tường gạch của bệnh viện.
 
Khi chống đỡ cơ thể, vẫn cảm thấy hơi mỏi.
 
Cô mím đôi môi khô khốc và ngơ ngác nhìn xung quanh, nhưng nó vắng vẻ và không có ai ở đó.
 
Khi người ta ốm và nằm viện, trái tim của họ trở nên yếu đuối hơn bình thường rất nhiều.
 
Mặc dù biết Bùi Ngôn Khanh đến tỉnh Lâm để tổ chức một cuộc hội thảo rất quan trọng, nhưng khi tỉnh dậy không thấy anh đâu, cô vẫn có cảm giác uất ức nặng nề.
 
Tô Niệm Niệm cúi đầu, thấy hai mắt dần dần trở nên trong suốt, trong nháy mắt nước mắt chảy xuống gò má.
 
Khi Bùi Ngôn Khanh đẩy cửa phòng bệnh ra, thứ anh nhìn thấy là cô đang cụp mắt lặng lẽ khóc.
 
Đôi mắt đỏ hoe, hàm răng trắng nõn cắn môi phản chiếu sắc mặt nhợt nhạt, đôi lông mày và đôi mắt vốn dĩ sáng ngời lúc này giống như một con búp bê sứ mỏng manh, cô đơn và mỏng manh.
 
Trái tim Bùi Ngôn Khanh như bị kim châm, dày đặc đau đớn, trong lòng tràn ngập sự hối hận, anh sải bước tiến lên, dùng đôi tay run rẩy lau nước mắt cho cô, muốn ôm lấy cô, nhưng lại sợ đụng phải chỗ có vết thương mà anh không biết. Anh chỉ có thể khàn giọng liên tục nói: “Xin lỗi em.”
 
Cô càng được an ủi, nước mắt càng rơi nhiều, Bùi Ngôn Khanh hoảng sợ hôn lên mí mắt cô, lau đi nước mắt trên mặt cô: "Em đánh anh đi."
 
"Đánh anh, được không?"
 
Tô Niệm Niệm quay mặt đi và phớt lờ anh.
 
Bùi Ngôn Khanh vừa lo vừa hoảng, anh phải đến gặp bác sĩ để hiểu rõ tình hình, nhưng anh không nỡ để cô ở đây một mình.
 
Lúc này, cửa phòng bệnh lại bị đẩy ra.
 
Ngô Doanh cầm trong tay báo cáo kiểm tra, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng.

 
Cô ngước mắt lên, liền nhìn thấy người đàn ông vừa nghe điện thoại đang nửa ngồi xổm trước giường bệnh, cố gắng hết sức dỗ dành, trong mi mắt ẩn chứa vẻ hoang mang cùng lo lắng.
 
Ngô Doanh gõ cửa để nhắc nhở hai người trong phòng.
 
Bùi Ngôn Khanh đứng dậy và gật đầu với cô ấy một cách biết ơn.
 
 “Tôi đi lấy báo cáo kiểm tra.” Ngô Doanh ngồi ở trước giường bệnh, đưa báo cáo cho Bùi Ngôn Khanh, “Anh tự xem đi.”
 
Nói xong, cô nắm tay Tô Niệm Niệm, vỗ vỗ mu bàn tay trấn an.
 
Tô Niệm Niệm không biết mình mắc bệnh gì, cô lo lắng nhìn Bùi Ngôn Khanh, nhưng đôi mắt thường ngày điềm tĩnh của anh dần đỏ lên, hàng mi mảnh mai bất giác run lên.
 
Tựa hồ còn sợ mình đọc nhằm, anh hít sâu một hơi, lật trang đọc lại.
 
Tô Niệm Niệm bắt đầu hoảng sợ, trái tim cô chùng xuống một chút.
 
Cô chưa bao giờ thấy Bùi Ngôn Khanh như thế này, như thể anh sẽ khóc ngay lập tức.
 
Có phải cô... mắc một căn bệnh nan y nào đó không?

Khuôn mặt của Tô Niệm Niệm tái nhợt và đôi tay chôn dưới áo choàng của bệnh nhân siết chặt.
 
Ngô Doanh nghĩ rằng vợ chồng đã hiểu ý nhau, vì vậy cô lặng lẽ đứng dậy và rời đi, cố ý tạo không gian riêng cho họ.
 
Cánh cửa đóng sầm lại.
 
Bùi Ngôn Khanh đặt tờ xét nghiệm xuống, đưa tay lên che mắt và bình tĩnh hít thở, yết hầu của anh chuyển động, anh nuốt nước bọt nhiều hơn.
 
Khi anh lên tiếng, giọng anh khàn đến mức anh không thể nghe thấy, "Niệm Niệm."
 
 “Đừng nói.” Giọng Tô Niệm Niệm run run, “Để em tự mình trấn an đi.”
 
Bùi Ngôn Khanh sững người trong giây lát, nhìn thấy cô gái nhỏ cuộn tròn như thể mắc chứng tự kỷ, đôi vai gầy run rẩy, đang khóc vô cùng bi thương.
 
Nó tuyệt vọng hơn trước gấp mấy lần.
 
Bùi Ngôn Khanh ngồi ở trên giường, ôm cô vào trong lòng, còn thăm dò đặt lòng bàn tay lên bụng dưới của cô, vừa chạm vào đã khiến trái tim anh mềm nhũn không chịu nổi, anh dùng hết sức lưu luyến vùi vào cổ cô, "Bảo bảo."
 
"Đừng gọi em bảo bảo!" Tô Niệm Niệm sụt sịt, ngước đôi mắt đẫm lệ, đôi môi run rẩy, "Em, em còn có thể cứu không?”
 
 “Cái gì?” Bùi Ngôn Khanh sững sờ.
 
“Em mắc bệnh gì?” Tô Niệm Niệm hít sâu một hơi, quyết định tiếp nhận sự thật, “Em có thể sống được bao lâu?”
 
Nghe vậy, Bùi Ngôn Khanh cau mày, nhanh chóng che môi cô lại.
 
Anh hỏi ngược lại: "Em đang nghĩ cái gì vậy?"
 
Tô Niệm Niệm:?
 
Cô phản ứng lại, bất động nhìn anh chằm chằm: "Rốt cuộc em bị sao?"
 
Bùi Ngôn Khanh cụp mắt xuống, dịu dàng nhìn bụng cô, "Ngốc."

 
Anh vùi vào một bên cổ cô, nhỏ giọng nói: "Chúng ta có bảo bảo rồi, cũng đã được một tháng rồi."
 
Nói xong, Bùi Ngôn Khanh lại nhấn mạnh: "Là của chúng ta."
 
Tô Niệm Niệm:? !
 
Từ địa ngục đến thiên đường chỉ là một khoảnh khắc.
 
Cô còn chưa kịp vui vẻ, cô vừa khóc vừa cười đánh, phàn nàn: "Anh đang làm gì vậy?"
 
"Có thai thì có thai, anh cứ nói đi, sao lại làm bộ dạng khóc lóc kia chứ?"
 
"Em... em tưởng..." Tô Niệm Niệm bĩu môi, nhưng không có nói tiếp.
 
Bùi Ngôn Khanh trầm mặc hai giây, sau đó có chút ngượng ngùng cúi đầu, thấp giọng nói: "Anh xin lỗi."
 
"Anh rất hạnh phúc."
 
Anh nói có chút không mạch lạc, "Anh, anh ngay cả khống chế cảm xúc cũng không biết."
 
Tô Niệm Niệm nghe vậy trong lòng mềm nhũn, nắm chặt tay người đàn ông, "Được, em hiểu rồi."
 
"Lớn như vậy, còn không nhịn được mà khóc, không xấu hổ à?"
 
Bùi Ngôn Khanh không nói lời nào, chỉ lặng lẽ áp mặt vào má cô, trong lòng đầy ắp.
 
Người trong vòng tay anh là cả thế giới của anh.
 
"Anhcó thể..." Bùi Ngôn Khanh tay đặt ở bụng dưới dừng lại, do dự một chút, thận trọng hỏi: "Hôn không?"
 
Tô Niệm Niệm nhìn thấy sự bất an giữa lông mày của anh.
 
Anh đã ngoài 30 tuổi rồi, không biết đã thực hiện bao nhiêu cuộc phẫu thuật lớn nhỏ mà giờ đây anh khập khiễng như một thanh niên.
 
 “Ngốc nghếch.” Tô Niệm Niệm gõ nhẹ lên trán anh, “Anh không được, ai có thể?”

“Bất quá.” Tô Niệm Niệm nói, “Mới có một tháng, hôn cũng vô dụng.”
 
"Hơn nữa, em thật sự không có cảm giác gì cả, nếu không em đã không luyện tập như vậy."
 
Bùi Ngôn Khanh cúi đầu và hôn nhẹ cô, "Thật may."
 
Đột nhiên, Tô Niệm Niệm cảm nhận được một giọt nước nhỏ giọt trên da mình, cô nhìn sang.
 
Vẫn khóc.
 
Để giữ thể diện cho Bùi Ngôn Khanh, Tô Niệm Niệm không phát ra âm thanh, chỉ vươn ngón tay lướt nhẹ khóe mắt anh, tức giận nói: "Được rồi, được rồi, nếu anh còn như vậy nữa em sẽ ghen đấy, biết không hả?”
 
"Em hỏi anh, bảo bảo quan trọng hơn em sao?"

*ML: make love