Khi chúng tôi vào phòng, Giám đốc Vương đã nóng lòng muốn cởi áo ra, xoa tay nhìn tôi.
"Tự mình cởi đồ đi."
Tôi gật đầu.
"Được, tạm biệt."
Nói xong liền xoay người rời đi, hệ thống lập tức trở nên nóng nảy.
"Cảnh cáo bắt buộc trừng phạt, cảnh cáo bắt buộc trừng phạt."
Ngay khi tay tôi chuẩn bị nắm lấy tay nắm cửa, một dòng điện cực mạnh chạy xuyên qua cơ thể tôi. Giám đốc Vương vừa lao tới ôm thì tôi bèn dùng hết sức giữ tay gã lại.
Sau đó, hai chúng tôi giống như châu chấu mắc dây, dòng điện chạy khắp cơ thể, tứ chi co giật rồi ngã xuống đất.
Haha, không ngờ tới đúng không? Cơ thể con người có thể dẫn điện, đây chính là kế sách của tôi!
Nằm trên mặt đất một lúc, Giám đốc Vương nhìn thẳng lên trần nhà, hoài nghi nhân sinh.
Tôi nghiêng đầu nhìn gã.
"Hehe, đến đây nào cục cưng.”
Tôi gồng mình bò về phía gã, u ám, hung dữ và vặn vẹo, Giám đốc Vương hét lên và chống tay lùi về sau.
"Đừng tới đây, đừng tới đây..."
Đúng lúc này, ngoài cửa có tiếng bước chân dồn dập kèm theo tiếng khóc của Lâm Vũ Nhu.
"Xin lỗi anh Tư Niên, là do em không chăm sóc tốt cho cô ấy. Em đã nhắc nhở cô ấy người đàn ông họ Vương kia không phải là người tốt. Ai ngờ vì để nhận được hoa hồng, cô ấy đã lặng lẽ lên lầu sau khi chúng ta rời khách sạn."
"Rầm——"
Lúc cửa phòng bị phá tôi đang nằm bên cạnh Giám đốc Vương.
Giám đốc Vương không mặc đồ còn tôi thì quần áo nhếch nhác, cả hai chúng tôi đều thở hổn hển, đầu tóc rối bù.
Đôi mắt Cố Tư Niên lập tức đỏ lên.
Hắn ta lập tức tiến tới xốc tôi lên, giơ tay tát tôi hai cái.
"Con khốn!"
Cố Tư Niên bóp cổ tôi, giọng khàn khàn.
"Nhan Nghiên, sao cô có thể đê tiện như vậy?"
10
Lâm Vũ Nhu cau mày nhìn Giám đốc Vương đang nằm trên mặt đất bên cạnh.
"Giám đốc Vương, Nhan Nghiên là người phụ nữ đã có gia đình, sao anh có thể làm như vậy với cô ấy?"
Theo cốt truyện ban đầu, Giám đốc Vương cố ngụy biện, nói rằng tôi đã dụ dỗ gã, khiến tôi và Cố Tư Niên hiểu lầm càng sâu sắc hơn.
Bây giờ Giám đốc Vương đương nhiên rất sốc, liều mạng lắc đầu giải thích.
"Không phải tôi, tôi không có, cô đang nói nhảm, giữa hai chúng tôi không có chuyện gì xảy ra cả!"
Lâm Vũ Nhu choáng váng mở to mắt:
"Ông cho rằng chúng tôi là kẻ ngốc sao? Không có chuyện gì xảy ra vậy tại sao ông lại cởi quần áo?"
Giám đốc Vương lo lắng:
“Trong phòng nóng quá nên tôi cởi quần áo ra, không liên quan gì đến cô ấy. Tôi chỉ đưa cô ấy đi ký hợp đồng thôi, chúng tôi thật sự không có gì cả. Cô Nhan, cô mau giải thích rõ ràng cho bọn họ biết đi."
Nhìn Cố Tư Niên vẫn còn đang nắm chặt cổ áo, tôi ấm ức quay đầu đi chỗ khác.
"Kệ đi, để hắn muốn nghĩ thế nào cũng được."
Giám đốc Vương như sắp khóc, hung dữ trừng mắt nhìn Lâm Vũ Nhu.
"Tôi không quan tâm các người định làm gì, chỉ cần đừng để cô ấy đi cùng tôi."
"Anh Cố, tôi là người ngay thẳng. Anh không thể để những lời vu khống như vậy đổ lên đầu tôi được."
Giám đốc Vương lo lắng cố tránh mặt tôi, Cố Tư Niên sửng sốt một lúc rồi giãn hai hàng lông mày đang níu chặt ra.
Giám đốc Vương nhân cơ hội ký hợp đồng rồi nhanh chóng dúi nó vào tay tôi.
"Cô Nhan, tôi là người quý trọng danh dự. Để tránh bị nghi ngờ, sau này hãy để người khác trong công ty bàn bạc với tôi. Tôi thực sự không muốn gặp lại cô nữa đâu."
Tôi liền hỏi hệ thống trong đầu.
"Là gã không giải thích rõ ràng, không tính là tôi thay đổi cốt truyện đâu nhỉ?"
Hệ thống: "Ừ... không tính."
Khi Lâm Vũ Nhu ra khỏi khách sạn, khuôn mặt cô ta tràn đầy sự hoang mang, Cố Tư Niên phớt lờ cô ta, hung hăng đẩy tôi vào xe.
"Đồ mất mặt, cút về nhà cho tôi."
Cửa xe đóng lại, Cố Tư Niên vươn tay nắm lấy cằm tôi, con ngươi đen tối sầm lại.
"Nhan Nghiên, vì tiền, ai cũng có thể sao?"
Tôi còn chưa nói gì thì Cố Tư Niên đã cúi đầu lại gần.Vì uống quá chén nên tôi ợ một hơi lớn, mùi đồ ăn lẫn mùi rượu xộc vào mặt Cố Tư Niên.
Cố Tư Niên: …
11
Mặc dù tôi không thể chống lại Cố Tư Niên, nhưng tôi luôn có thể khiến hắn chán ghét theo cách riêng của mình, khiến hắn từ bỏ ý định chạm vào tôi.
Không ngờ tối nay Cố Tư Niên dường như trở thành một người khác.
Dù tôi có ợ hay thổi vào mặt hắn bao nhiêu, hắn vẫn không để ý.
Về đến nhà, hắn kéo tôi vào phòng tắm, dùng vũ lực súc miệng bằng nước cho tôi, ném tôi vào bồn tắm, mở vòi sen và dội nước lạnh vào người tôi.
Áo khoác của tôi nhàu nát trên sàn, áo sơ mi trắng ướt đẫm nước và dính chặt vào người, làn da trắng như tuyết bên dưới như ẩn như hiện. Ánh mắt Cố Tư Niên tối sầm lại, anh ta ôm lấy cổ tôi, cúi người lại gần.
Nụ hôn của hắn vừa lạnh lẽo vừa bá đạo, mang theo ý lạnh thấu xương, tôi rõ ràng cảm thấy có gì đó rất khác thường.
Tôi đã bị sốc.
“Chó gà không tha ——"
Cố Tư Niên: …
Tôi ngăn bàn tay đang cởi cúc áo của Cố Tư Niên.
"Cố Tư Niên, anh có yêu em không?"
Cố Tư Niên sửng sốt, đồng tử hơi giãn ra, trong mắt hiện lên sự hỗn loạn mà thậm chí hắn còn không phát hiện ra.
"Ha ha, yêu sao?"
“Nhan Nghiên, cô chỉ là một thế thân, là con chó mà tôi dùng tiền mua được, cô mà cũng xứng nhắc đến yêu với tôi sao?”
Tôi cười nhạo một tiếng.
"Anh làm điều này với cả một con chó, thì ra anh có khẩu vị nặng như vậy."
"Cố Tư Niên, có Lâm Vũ Nhu ở đó, tại sao ngày nào anh cũng đến làm khổ một thế thân như tôi vậy? Lời như vậy anh có tin không?"
Tôi cắn tai hắn.
"Cố Tư Niên, một ngày đó mất đi tôi, anh sẽ hối hận cả đời."
Cố Tư Niên lùi lại một bước lớn giống như bị bỏng, hoảng sợ hất tôi ra.
"Nhan Nghiên, cô quá coi trọng bản thân rồi!"
Cố Tư Niên tức giận rời đi, tôi nằm trong bồn tắm, đổ đầy nước nóng, thở một hơi dài nhẹ nhõm.
12
Sau ngày hôm đó, như để chứng minh rằng hắn không hề quan tâm đến tôi, thái độ của Cố Tư Niên đối với tôi càng tệ hơn, ngược lại bắt đầu quan tâm đến Lâm Vũ Nhu nhiều hơn.
Lâm Vũ Nhu vô cùng đắc ý, gọi tôi vào phòng làm việc.
“Nhan Nghiên, cắm bó hoa này đi.”
Một bó hoa hồng đỏ rất lớn, số lượng là chín mươi chín, Cố Tư Niên đã sai người đưa tới vào sáng sớm. Lâm Vũ Nhu vừa vui vẻ nhìn những bông hoa vừa cười nhạo tôi.
“Đồ giả chính là đồ giả, dù cô có dùng thủ đoạn gì đi nữa, anh Tư Niên vẫn sẽ yêu tôi nhất.”
Tay tôi vừa chạm vào bông hồng thì cô ta bất ngờ cầm chiếc gạt tàn bên cạnh đập mạnh vào đầu tôi.
Tôi đã sớm có chuẩn bị nên cầm một chồng tài liệu trên bàn chặn lại, tài liệu bị đập bay tứ tung, vương vãi khắp sàn, Lâm Trạch Ngôn mở cửa đi vào.
Tôi giả vờ không nhìn thấy cúi đầu nhặt tài liệu lên.
"Phương án của Tổng giám đốc rõ ràng rất hoàn hảo. Phó giám đốc Lâm, cô bắt bẻ quá, cô không thể chà đạp công sức của người khác như vậy được."
Lâm Vũ Nhu tức giận đến mức phát điên.
"Cô đang nói vớ vẩn gì vậy? Con khốn này lại giả vờ với tôi hả!"
Cô ta lao tới định đánh tôi, nhưng Lâm Trạch Ngôn đã đứng trước mặt bảo vệ tôi. Anh cúi đầu liếc nhìn tài liệu trên mặt đất, chính là phương án anh vừa ký lúc sáng.
Lâm Trạch Ngôn cau mày.
"Em bất mãn với cô ấy như vậy thì hãy để cô ấy đến chỗ của anh đi."
"Anh trai——"
Lâm Vũ Nhu dậm chân, đột nhiên thay đổi giọng điệu.
"Được rồi, đưa cô ấy đi đi, một giây em cũng không muốn nhìn thấy cô ấy."
Lâm Trạch Ngôn xưa nay luôn được biết đến là một "Tay chơi", thay đổi bạn gái mỗi tháng, bây giờ anh ấy quan tâm đến tôi, Lâm Vũ Nhu ước gì chúng tôi cùng làm chung để cô ta có thể đi tố cáo tôi với Cố Tư Niên.
Buổi chiều tôi ôm tài liệu chuyển đến phòng làm việc của Lâm Trạch Ngôn.
Hệ thống: "Ký chủ, tôi phải nhắc nhở cô, gần đây cô không ngừng gặp phải nguy hiểm."
Tôi không phục: "Im đi, cốt truyện yêu cầu tôi phải vào phòng làm việc của Lâm Trạch Ngôn. Tại sao tôi phải trải qua điều đó một cách vô ích?"
Hệ thống: "Sự chịu đựng lần này sẽ khiến cô phải đau khổ, kích thích sự bảo vệ của Lâm Trạch Ngôn, tăng thêm độ hảo cảm của anh ấy đối với cô."
Hệ thống liếc nhìn độ hảo cảm trên đầu Lâm Trạch Ngôn, lập tức im miệng.
13
Trong văn phòng của Lâm Trạch Ngôn có một tủ trưng bày, trong đó trưng mấy chiếc cúp bên cạnh có một bức ảnh. Trong ảnh, Lâm Trạch Ngôn mặc quần bơi, khoe cơ bụng 8 múi cân đối, giơ cao cúp và vẫy tay chào mọi người.
Trái tim tôi có hơi rung động.
Tốt quá, có vẻ Lâm Trạch Ngôn là một vận động viên bơi lội rất giỏi.
Ba tháng sau, Lâm Vũ Nhu sẽ nhờ người đẩy tôi từ vách đá xuống biển, nội trong ba tháng tôi phải học bơi để có cơ hội sống sót.
Tôi kêu lên một tiếng rồi che miệng lại.
"Trời ơi, tổng giám đốc, anh giỏi thật. Tôi rất thích cái này, tôi luôn muốn tìm người để học hỏi. Anh có thể dạy tôi không, tổng giám đốc?"
Lâm Trạch Ngôn rất ngạc nhiên.
"Em thực sự muốn học sao? Rất ít cô gái thích cái này."
Tôi gật đầu và nhìn anh ấy với ánh mắt ngưỡng mộ.
"Tôi thực sự rất muốn học, xin hãy dạy cho tôi."
Trong mắt Lâm Trạch Ngôn lóe lên một tia sáng, anh đưa tay ra vỗ nhẹ vào lưng tôi một cách vui vẻ.
"Nhan Nghiên, tôi quen rất nhiều cô gái, nhưng chỉ có em là có hứng thú với lặn, em yên tâm, tôi nhất định sẽ dạy em thật tốt."
Đợi đã, lặn à?
Não tôi bị úng nước rồi mới đi học lặn, tôi khóc không ra nước mắt, ra sức gọi hệ thống trong đầu.
"Giật tôi đi, trừng phạt tôi đi, tôi không muốn học lặn."
Hệ thống hả hê.
"Hảo cảm của Lâm Trạch Ngôn đối với cô không ngừng tăng lên, chi tiết về quan hệ của hai người đều được đề cập ngắn gọn trong sách, nếu cô tích lũy đủ độ hảo cảm, sẽ không tính là vi phạm cốt truyện chính."
Lâm Trạch Ngôn là người giữ lời, sau khi tan làm, anh ấy lập tức đưa tôi đến trung tâm thương mại mua dụng cụ chuyên nghiệp, sau đó đến bể bơi riêng của anh ấy.
Trước khi lặn, đầu tiên phải biết bơi, Lâm Trạch Ngôn đã dạy tôi bơi rất nghiêm túc, tôi chỉ có thể cắn răng mà học.
Thôi kệ, tôi không có tiền, bây giờ tôi có cơ hội học bơi miễn phí, chuyện học lặn thì sau này tôi kiếm cớ từ chối là được.