Tôi Làm Cô Vợ Trà Xanh FULL

Chương 8



49.

Tôi khàn giọng, đáng thương nói: "Em đã xin lỗi rồi mà, chồng à, anh không thể tha thứ cho em sao?"

Anh ta sững lại, không nói gì.

Tôi cắn môi, khó xử nói: "Bây giờ trông anh như một người khác vậy, làm em có cảm giác như đang lén lút với người khác sau lưng chồng mình. Đạo đức của em cao lắm, nên em không chấp nhận được điều này."

Nói xong, tôi nhắm mắt lại: "Nhưng vì muốn anh thoải mái, em đành phải chấp nhận, nên chỉ còn cách nhắm mắt thôi."

Anh ta khẽ cười, rồi bắt đầu hôn tôi.

Đến khi hôn đến tai tôi, anh ta bất ngờ cắn tôi một cái.

Cơn đau nhói khiến tôi mở to mắt, kinh ngạc nhìn anh ta.

Giọng anh ta trầm thấp: "Không được nhắm mắt. Nhìn anh đi."

Trong lòng tôi thầm rơi nước mắt, tôi thực sự không muốn nhìn một gương mặt sưng phù như đầu lợn này đâu.

50.

Ở nhà ba mẹ vài ngày, cuối cùng chúng tôi cũng trở về nhà.

Những ngày này, anh ta không dám gọi tôi dậy đi làm cùng vào buổi sáng nữa, nên tôi được ở nhà thoải mái chơi điện thoại và iPad cả ngày.

Về phần Trần Cẩm Ngôn, tôi nhờ chị gái bồi thường cho cậu ấy một khoản tiền. Thôi thì sau này nếu có duyên sẽ gặp lại.

Về nhà rồi, tôi lại quay về trạng thái bị “theo dõi” hàng ngày.

Nhưng lần này, Từ Hành Chi đã trả điện thoại cho tôi, chỉ có điều anh ta cài thêm phần mềm giám sát, còn thản nhiên nói với tôi về điều đó.

Anh ta bảo: “Giữa vợ chồng với nhau, phải chân thành, không nên có bí mật. Em chắc sẽ không giận đâu nhỉ?”

Tôi nhìn anh ta, nở nụ cười tươi, ôm lấy cổ anh ta, ngắm gương mặt đẹp trai của đó, rồi hôn anh ta một cái thật mạnh: “Chồng làm gì, em cũng không bao giờ giận đâu.”

Anh ta xoa đầu tôi.

Tôi ngồi trên đùi Từ Hành Chi, nghịch điện thoại một lúc, cho đến khi có người gõ cửa, tìm anh ta ký giấy tờ, tôi mới đứng dậy qua ghế sofa nằm chơi tiếp.

51.

Buổi chiều, bên ngoài vang lên tiếng ồn ào.

Tôi lơ mơ tỉnh dậy, liền thấy một cô gái trông khá xinh đẹp lao vào văn phòng của Từ Hành Chi.

Tôi lập tức tỉnh cả ngủ.

Cô ta khóc lóc, nước mắt lưng tròng: “Hành Chi, em xin anh, đừng phong sát em. Em biết lỗi rồi. Anh nói em làm gì sai, em sẽ sửa, được không?”

Tôi nhanh chóng nhắn tin cho mẹ chồng: “Mẹ ơi, Bạch Sương Sương đến tìm Hành Chi ở văn phòng rồi. Nhưng con bị hạ đường huyết một chút, mẹ có thể đến đón con không? Con không muốn làm phiền họ.”

Mẹ chồng chỉ nhắn lại hai chữ: “Đang đến.”

Từ Hành Chi nhìn lướt qua thư ký và bảo vệ.

Họ giật mình một cái, chuẩn bị kéo Bạch Sương Sương ra ngoài.

Tôi đứng dậy, trong lòng vừa kinh ngạc, vừa hoang mang, lại vừa tan nát cõi lòng.

Tôi ngơ ngác nhìn Bạch Sương Sương, giọng run rẩy hỏi: “Chồng à, cô ấy là ai?”

Bạch Sương Sương cầu xin: “Cô Chu, xin cô, đừng phong sát tôi. Tôi thực sự không có quan hệ gì với anh ấy nữa. Tất cả là do tôi cố bám lấy anh ấy, tranh thủ chút danh tiếng của anh ấy thôi.”

Tôi lùi lại một bước, không tin nổi, cơ thể lảo đảo: “Cô… các người đã có… tiếp xúc thân mật rồi sao?”

Bạch Sương Sương ngẩn ra một chút.

Từ Hành Chi bước đến bên tôi, với chiều cao vượt trội, anh ta đỡ lấy tôi, nhíu mày hỏi: “Em sao thế?”

Mắt tôi ngấn lệ: “Anh…anh còn hỏi em sao? Hành Chi, tình yêu của em không phải để anh lãng phí như vậy.”

Anh ta thở sâu một hơi: “Nói tiếng người đi.”

52.

Tôi ôm lấy ngực, đầy vẻ tổn thương: "Anh dám mắng em không phải người? Vì người phụ nữ khác mà anh mắng em... em nhìn nhầm người rồi, em lấy nhầm người rồi…Mấy năm tình cảm này, hóa ra là sai lầm…”

Anh ta nắm lấy cổ tay tôi, kéo tôi đến trước mặt Bạch Sương Sương, hỏi cô ta: “Nói đi, sau khi chia tay, tôi có từng liên lạc với cô không?”

Bạch Sương Sương run rẩy đáp: “Không… không, chúng ta không hề có bất cứ liên hệ gì.”

Anh ta quay lại nhìn tôi: “Em tin chưa?”

Tôi cười đầy chua chát: “Em nên hài lòng chứ, dù gì anh vẫn chịu khó nói dối để dỗ em.”

Anh ta lại hít sâu một hơi, thì thầm vào tai tôi: “Chu Gia Gia, em đừng có quá đáng.”

Tôi rưng rưng nhìn anh ta: “Anh không thấy mình sai sao? Anh không hề để tâm đến cảm xúc của em, nên mới để cô ấy tạo tin đồn. Trong lòng anh vẫn còn cô ấy. Em…em sẽ để anh và cô ấy toại nguyện!”

“Gia Gia!”

Tôi đẩy nhẹ anh ta một cái, rồi nhân lúc anh ta ngỡ ngàng, tôi ngã lăn ra sàn.

Vừa lúc ba mẹ chồng đẩy cửa bước vào.

53.

“Hành Chi, sao con lại đẩy Gia Gia?”

Mẹ chồng lập tức cầm túi xách đập lên người anh ta.

Vừa chịu những cú đập, Từ Hành Chi vừa cúi xuống định bế tôi lên.

Tôi ôm lấy bụng, khẽ kêu: “Đau quá”

Anh ta nhíu mày: “Ráng chút, anh đưa em đến bệnh viện.”

“Không cần đâu,” Tôi đáp, “Dù có đau cũng không bằng nỗi đau trong lòng, nhưng em sẽ không trách anh đâu, chồng à. Anh để em xuống đi, lo an ủi cô Bạch trước, đừng để cô ấy buồn.”

Mẹ chồng liền bước qua, tặng Bạch Sương Sương một cái tát trời giáng.

Tôi sững sờ.

Nhìn Bạch Sương Sương bị đánh, tôi có chút… áy náy.

Tôi vội nói: “Mẹ ơi, không phải lỗi của cô ấy đâu ạ.”

Mẹ chồng quay sang nói với Bạch Sương Sương: “Cô còn xuất hiện trước mặt con trai và con dâu tôi thì đừng trách tôi không khách sáo.”

Bạch Sương Sương ôm mặt rồi chạy đi.

Từ Hành Chi cũng bế tôi lên, bước xuống lầu.

Tôi cắn môi như một cô vợ nhỏ, liên tục bảo với anh ta là mình không sao, không sao cả.

54.

Trong phòng bệnh, tôi nằm trên giường, nhìn ba mẹ chồng đang mắng Từ Hành Chi.

Họ tin rằng anh ta là người đẩy tôi.

Tôi giải thích rằng không phải anh ta, nhưng họ không tin.

Chờ đến khi họ ra ngoài hỏi bác sĩ tình hình, tôi nhìn Hành Chi, xoa trán, cười khổ: “Tại sao họ lại không tin em như vậy? Chồng à, thật sự không phải anh đẩy em mà.”

Anh ta nhìn tôi, không nói gì.

Tôi ngoan ngoãn tựa vào lòng anh ta, nói: “Ai bảo anh quá tốt bụng, lần nào cũng bị hiểu lầm mà không nói gì.”

“Xin lỗi nha, chồng à, anh sẽ không giận chứ?”

Anh ta khẽ nói không giận. Sau đó đôi bàn tay có khớp nối rõ ràng bắt đầu lấy điện thoại ra và xử lý công việc.

Tôi nhìn một lúc, cảm thấy buồn ngủ.

Nhưng rồi lại bị tiếng ồn ào đánh thức.

Mẹ chồng hớn hở nói: “Gia Gia mang thai rồi!”

Nói xong, bà đẩy Từ Hành Chi ra, ôm chặt lấy tôi: “Cái thằng nhóc kia, dám đẩy con, từ nay không cho nó đụng vào con nữa.”

Ba chồng đứng bên cạnh hỏi: “Gia Gia, con thấy sao, có chỗ nào không thoải mái không, có gì muốn ăn, muốn gì thì nói, ba đi mua cho con.”

Tôi ngạc nhiên một chút, rồi cũng hiểu ra. Dù sao thì chuyện này cũng sẽ đến.

Tôi ngoan ngoãn nói với họ: “Ba mẹ, con không cần gì đâu, chỉ cần ba mẹ khỏe mạnh là con thấy hài lòng rồi.”

Họ lập tức cảm động rơi nước mắt.

Tôi lại nhìn Từ Hành Chi, vừa ngượng ngùng vừa đầy yêu thương nói: “Em chỉ cần có chồng là đủ rồi. Chồng à, chúng ta sắp có em bé rồi.”

Từ Hành Chi đưa tay nắm lấy tay tôi.

(Hoàn chính văn)