“Anh mới ấu trĩ, từ trên xuống dưới của anh đều ấu tr!" Tống Vân Khanh lớn tiếng nói với theo bóng dáng ba người kia.
Người đàn ông giống yêu nghiệt kia không quay đầu lại, nhưng mà hai cô gái xinh đẹp kia lại cười quay đầu nhìn cô, Tống Vân Khanh lè lưỡi nhăn mặt, hai cô gái kia bị cô chọc cười, lại quay đầu đuổi theo bước chân của người đàn ông kia, không hề dừng lại.
'Tống Vân Khanh lại đợi thêm mười phút, lập tức nhìn thấy Mộ Hi Thần đến.
Dưới ánh nắng chiều tà, mọi kiến trúc nơi đây đều bị nhuộm lên một lớp vàng nhạt, Mộ Hi Thần đi ngược chiều sáng bước đến, trên cơ thể đường như cũng nhiễm một vầng sáng nhàn nhạt.
'Tống Vân Khanh mỉm cười nhìn anh đến gần, cảm thấy rất đẹp, giống như người trong tranh.