Khúc Tận Hoan lại một lần nữa đến nhà Đường Kính Nghiêu và một lần nữa bị choáng ngợp, trong lòng cô chỉ có một cảm giác: Tư bản thật đáng ghét!
Lần này cô bước vào một căn hộ khác của Đường Kính Nghiêu, hoặc có thể nói là căn hộ mà anh thường xuyên ở bởi vì bên trong ngập tràn hơi thở cuộc sống, khác hẳn với căn hộ Lê Uyển kia khi bước vào chỉ cảm nhận được sự lạnh lẽo không có chút sinh khí.
Căn hộ này còn lớn hơn và sang trọng hơn căn hộ ở Lê Uyển ở đường Hoài Hải, nơi đây cũng được trang bị hệ thống thông minh toàn bộ, phong cách trang trí trong nhà tuy vẫn lấy tông màu đen trắng làm chủ đạo nhưng từ vật liệu xây dựng đến tất cả nội thất đều là những thương hiệu cao cấp.
Điều khiến người ta choáng ngợp nhất là căn hộ này không chỉ trang trí sang trọng mà còn có một ban công rộng lớn được thiết kế thành một khu vườn nhỏ.
Trong vườn có cây có cỏ có hoa còn có non bộ hồ cá đình bát giác và cả một phòng trà ngoài trời.
Bàn trà trong phòng trà được làm từ gỗ trầm hương khai thác từ rừng nguyên sinh Đông Nam Á, gỗ trăm năm, tỏa ra hương thơm thanh nhã.
Con cóc vàng trên bàn trà được làm từ vàng nguyên chất, hai mắt đỏ của con cóc là đá máu bồ câu từ Bắc Miến Điện.
Bộ ấm trà được làm từ đồ gốm Nhữ Diêu màu xanh ngọc, tuy không phải đồ cổ nhưng giá trị cũng rất cao.
Những thứ này, Khúc Tận Hoan chỉ biết sau khi quen Đường Kính Nghiêu, hiện tại cô vẫn chưa biết giá trị của chiếc bàn trà và con cóc nhỏ bé kia.
Lúc này, cô ngơ ngác, ánh mắt đầy sự ngây thơ, được trợ lý dẫn vào vườn, rồi đứng ngoan ngoãn trước mặt Đường Kính Nghiêu.
Hôm nay Đường Kính Nghiêu ăn mặc khá thoải mái, trên người là chiếc áo sơ mi lụa màu vải lanh, quần tây màu xám nhạt, không đeo đồng hồ mà đeo chuỗi hạt gỗ đàn hương, có thể thấy chất liệu rất tốt, chỉ cần đến gần một chút là có thể ngửi thấy mùi hương thoang thoảng từ cổ tay anh.
Anh đang đứng trước bàn pha trà, tay áo xắn đến khuỷu tay, để lộ cánh tay trắng muốt và săn chắc, dưới làn da trắng hiện lên những đường gân xanh nhạt, mỗi khi anh đưa tay pha trà, cánh tay căng lên, những đường gân nổi rõ, vừa lạnh lùng lại vừa gợi cảm.
Đối diện anh là một người đàn ông trẻ tuổi, mặc bộ vest xanh, ăn mặc chỉn chu, là giám đốc pháp lý của tập đon Đường thị, Lư Tuấn Nam.
Khúc Tận Hoan thấy Đường Kính Nghiêu không để ý đến mình, đành chủ động lên tiếng, cung kính gọi: “Đường tiên sinh.”
“Ừm.” Đường Kính Nghiêu khẽ đáp, nhưng thậm chí không ngẩng đầu, vẫn tập trung vào việc pha trà.
Khúc Tận Hoan cúi đầu nhìn anh pha trà, ánh mắt lướt qua trước người anh, vô tình lướt qua vị trí dưới rốn ba tấc, thấy ở đó có một cục to, rất nổi bật, rất rõ ràng.
Cô nhớ lại giấc mơ đêm qua, anh ôm cô từ phía sau, sức lực rất lớn đè vào người cô, hỏi cô có lớn không?
“Ầm” một tiếng, mặt cô lập tức đỏ bừng, mặt, cổ, tai, trong chốc lát đều ửng hồng.
Đường Kính Nghiêu pha xong trà, rót một chén định đưa cho cô, nhưng khi ngẩng đầu lại thấy mặt cô đỏ bừng.
Anh khẽ nheo mắt, giọng lạnh lùng hỏi: “Em đỏ mặt cái gì?”
Khúc Tận Hoan cắn môi, không nói gì, cô không đủ can đảm để nói.
Lư Tuấn Nam cười đùa: “Có phải em gái thấy Đường tiên sinh quá đẹp trai nên ngại ngùng không?”
Đường Kính Nghiêu nghe câu này cảm thấy vui vẻ, khóe miệng nhếch lên, tay kéo ghế ra, ngồi xuống với tư thế phong độ.
Khúc Tận Hoan nghe vậy tim đập thình thịch, như thể bí mật trong lòng bị người khác phát hiện, mặt càng đỏ hơn.
Cô không phải vì Đường Kính Nghiêu đẹp trai mà đỏ mặt, nhưng lý do còn đáng xấu hổ hơn, khó nói hơn, cô đâu dám thừa nhận.
Khúc Tận Hoan liếc nhìn anh, không thể nhận ra cảm xúc trong mắt anh, cũng không biết anh đang nghĩ gì.
“Đường tiên sinh.” Cô đứng dậy, muốn chào tạm biệt anh, “Cảm ơn anh, nếu không có chuyện gì thì em xin phép…”
“Ngồi xuống.” Đường Kính Nghiêu nhìn cô một cái.
Khúc Tận Hoan trong ánh mắt lạnh lùng và áp đảo của anh, lặng lẽ ngồi xuống, nhìn anh, lấy hết can đảm lên tiếng: “Đường tiên sinh, em muốn biết, tại sao anh lại giúp em như vậy?”
“Em nghĩ sao?” Đường Kính Nghiêu hỏi ngược lại.
Khúc Tận Hoan căng thẳng nuốt nước bọt, khó khăn lên tiếng: “Em không dám chắc, em có nghĩ đến trường hợp đó, nhưng em sợ mình nghĩ quá nhiều.”
Đường Kính Nghiêu cúi mắt nhìn những gợn sóng trong tách trà, giọng nói bình thản: “Có lẽ em không nghĩ quá nhiều.”
Khúc Tận Hoan giật mình, trong lòng “thình thịch” một tiếng, hoàn toàn xác nhận suy đoán trong lòng.
Lúc này cô rất hoảng hốt, mở to đôi mắt, có chút ngơ ngác và sợ hãi nhìn Đường Kính Nghiêu: “Đường tiên sinh, anh, ý anh là gì?”
Đường Kính Nghiêu nghiêng người nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm, giọng điệu nhẹ nhàng: “Em là một cô gái thông minh, nên biết ý tôi là gì.”
Khúc Tận Hoan hoàn toàn hoảng loạn, tim đập nhanh, căng thẳng đến mức run rẩy, nhưng vẫn cố gắng nở một nụ cười gượng gạo: “ Đường tiên sinh, anh quá đề cao em rồi, em không thông minh chút nào. Em thi đậu đại học hoàn toàn nhờ chăm chỉ nỗ lực.”
Đường Kính Nghiêu rót một tách trà đưa cho cô, giọng lạnh lùng nói: “Vậy tôi nói thẳng vậy.” Anh đột nhiên cúi người áp sát cô, gần như chạm vào mặt cô, “Tôi muốn em.”
“Cạch” một tiếng —
Tách trà trong tay Khúc Tận Hoan rơi xuống đất, vỡ tan tành, nước trà đổ đầy sàn.
Đường Kính Nghiêu lại nhẹ nhàng nói: “Không sao. Chỉ là một chiếc cốc tre có màu xanh thẫm, kiểu dáng giống những chiếc cốc của triều đại Tống, được làm trong thời kỳ Ung Chính mà thôi”
Khúc Tận Hoan đứng phắt dậy, cố gắng kìm nén sự ấm ức và tức giận: “Đường tiên sinh, rốt cuộc anh muốn làm gì vậy?”
Đường Kính Nghiêu nắm lấy cổ tay cô, hơi dùng lực, kéo cô ngồi xuống mà không có sức phản kháng.
Khúc Tận Hoan mím chặt môi, mắt đỏ hoe nhìn anh, ánh mắt lạnh lùng và cứng rắn, hoàn toàn trái ngược với vẻ ngoài ngoan ngoãn và mềm mại của cô.
Đường Kính Nghiêu hỏi cô: “Em nói tôi muốn làm gì?”
Khúc Tận Hoan quay đầu không nhìn anh, cố gắng kìm nén sự tức giận, mím môi: “Em không biết!”