Trầm Mê Trong Đêm Dài - Sơn Hoa Đối Tửu

Chương 23: Đừng làm tôi giận, em không chịu nổi đâu



Anh liếc nhìn Khúc Tận Hoan, giọng điệu bình thản nói: “Tôi còn có việc, lát nữa để tài xế đưa em về trường.”

Khúc Tận Hoan nhìn anh, ánh mắt lướt qua từng tấc trên cơ thể anh, không thể không thừa nhận rằng người đàn ông này sở hữu một ngoại hình tuyệt đỉnh. Khuôn mặt vuông chữ điền đầy nam tính, đường nét góc cạnh, đường viền hàm sắc sảo. Nhìn riêng khuôn mặt, vốn dĩ phải là một vẻ ngoài chính khí, nhưng đôi mắt phượng đẹp đẽ, lông mày kiếm dài nhập vào đuôi mắt, cùng sống mũi cao khoằm sắc bén, tạo cho người ta cảm giác lạnh lùng, cô độc, như một thanh kiếm vừa rút khỏi vỏ, khiến người khác không dám lại gần, như thể chỉ cần chạm nhẹ cũng sẽ bị thương.

Ngoài ngoại hình ưu tú, thân hình của anh ta cũng thuộc hàng đỉnh cao: vai rộng, eo thon, đôi chân dài, cơ bụng tám múi, đường nét rõ ràng, chiều cao 1m92 đứng sừng sững, khí chất đã vượt trội hơn người. Chẳng cần làm gì, chỉ cần đứng đó, hormone nam tính đã tỏa ra mãnh liệt.

“Khụ…” Cô nhìn mà mặt đỏ bừng, hàng mi dài khẽ rung, e thẹn cúi đầu, giọng nói ngọt ngào đáp: “Vâng, em biết rồi.”

Đường Kính Nghiêu đi vào phòng thay đồ, Khúc Tận Hoan nhân lúc anh thay quần áo vội vàng vào phòng tắm vệ sinh.

Khi cô bước ra Đường Kính Nghiêu đã mặc xong quần áo.

Anh vẫn là một chiếc áo sơ mi đen, chỉ có điều chiếc áo này có sọc dọc, chiếc trước là họa tiết hình thoi, bộ vest màu xám nhạt, áo ghi lê bên trong cũng màu xám nhạt, cà vạt là caro xanh đậm.

Khi mặc vest lên, khí chất của anh càng mạnh mẽ hơn, trông càng lạnh lùng và tàn nhẫn hơn. Nếu đi đóng phim vai phản diện, chẳng cần hóa trang hay làm bất cứ động tác độc ác nào, chỉ cần đứng đó, đã là nhân vật phản diện lớn nhất của cả bộ phim, trên mặt chỉ có một chữ: Lạnh! Thêm một chữ nữa: Nhẫn!

Khúc Tận Hoan nhìn vẻ lạnh lùng tàn nhẫn của anh, sợ anh bước ra khỏi cửa sẽ không nhận trách nhiệm, quần áo còn chưa kịp thay, quấn khăn tắm vội vàng chạy đến kéo tay áo anh ta.

“Tứ gia, cái này, chuyện thành tích của bạn em anh sẽ giúp em chứ?”

Đường Kính Nghiêu lúc cô ngủ say đã sai người đi làm rồi.

Nhưng nhìn đôi mắt ướt át của cô, làn da trắng sáng, thân hình mềm mại đang nịnh nọt cầu xin anh, nhưng lại là vì người khác.

Anh khẽ nhếch môi, lạnh lùng nói ra lời vô tình: “Em nghĩ tôi nên giúp em sao?”

Khúc Tận Hoan lập tức tròn mắt, nước mắt lập tức trào ra, nghẹn ngào thở gấp: “Anh! Đường Kính Nghiêu sao anh có thể như vậy? Anh bảo em cầu xin, em đã cầu xin rồi, anh muốn em, em cũng đã cho anh…”

Đường Kính Nghiêu lạnh lùng ngắt lời cô: “Là em cầu xin tôi muốn em.”

Khúc Tận Hoan từ nhỏ tính tình ôn hòa, không tranh giành, không thích phô trương, thêm vào đó ngoại hình dễ thương, từ mẫu giáo đến đại học, hơn mười năm đi học, số lần cãi nhau với người khác đếm trên đầu ngón tay.

Tính tình cô tốt, hòa đồng với tất cả mọi người, dù không làm bạn được cũng có thể gật đầu mỉm cười.

Nhưng từ khi gặp Đường Kính Nghiêu, cô lúc nào cũng bị anh làm cho khóc, lúc nào cũng muốn cãi nhau với anh.

Cô tức đến mức muốn đánh anh, tay đã giơ lên rồi, cuối cùng vẫn nhịn được mà buông xuống.

“Anh không thể nói mà không giữ lời!” Cô không dám đánh anh ta, chỉ có thể tức giận nắm chặt tay đấm vào đùi mình, “Em đã bị anh như vậy rồi, anh đã hứa sẽ giúp em, giờ lại không muốn giúp nữa, anh có còn là con người không?”

“Như nào?” Đường Kính Nghiêu nắm lấy cằm cô, “Tôi đã làm gì em?”

Khúc Tận Hoan hơi mở miệng, môi run rẩy, nghẹn ngào nói: “Anh nói xem?” Cô chỉ vào miệng mình, “Ở đây, còn, còn…”

Quá xấu hổ!

Cô không nói được nữa, khoé miệng nhếch nước mắt lăn dài như hạt đậu.

Đường Kính Nghiêu buông tay vỗ nhẹ vào mặt cô: “Lần này không tính.”

“Tại sao không tính?” Khúc Tận Hoan tức giận nhìn anh.

Đường Kính Nghiêu lạnh lùng nhìn cô, từng chữ một nói ra hai từ: “Chưa vào.”

Khúc Tận Hoan tức đến mức nhắm mắt liều mạng, ngẩng đầu nhìn thẳng vào anh, vẻ mặt như sắp chết: “Vậy anh gi.ết ch.ết em đi!”

Đường Kính Nghiêu khẽ cười lạnh lùng: “Đừng chọc tôi, em không chịu nổi đâu.”

Khúc Tận Hoan đã nói lời ngọt ngào cũng đã nói lời cứng rắn nhưng đều vô dụng.

Cô thực sự bó tay, cô chưa từng gặp người nào như Đường Kính Nghiêu, vừa lạnh lùng vừa tàn nhẫn, mềm cứng đều không ăn thua.

“Tứ gia.” Cô ôm chặt lấy eo anh áp mặt vào ngực anh, nhẹ nhàng cọ cọ vào lồng ng.ực anh, “Xin anh, xin anh giúp em đi, anh giúp em, em sẽ theo anh mãi mãi, cả đời làm trâu làm ngựa cho anh, dù một ngày nào đó anh chán em, đánh em mắng em đuổi em đi, em cũng không đi, chết cũng phải chết bên cạnh anh.”

Nói xong, chính cô cũng thấy buồn nôn.

Quá kinh tởm, quá vô xỉ.

Nhưng cô không còn cách nào khác, cô đã hy sinh rồi, nếu không đạt được kết quả mình muốn thì hôm nay cô đã hy sinh uổng phí.

Vì vậy hôm nay cô nhất định phải khiến Đường Kính Nghiêu mở miệng, bắt anh ta giải quyết chuyện thành tích cho cô.

Đường Kính Nghiêu thậm chí không nhúc nhích mí mắt, đẩy cô ra khỏi lòng, ánh mắt lạnh nhạt nhìn cô: “Theo tôi mãi mãi? Em dựa vào đâu mà nghĩ mình có thể theo tôi mãi mãi?”

Khúc Tận Hoan nghĩ thầm, dựa vào việc anh là một tên biến thái già, nhưng những lời này cô đâu dám nói ra.

Cô chu môi làm nũng với anh: “Dựa vào việc em không biết xấu hổ, em thèm khát cơ thể anh, em muốn theo anh.”

Đường Kính Nghiêu nhìn thân thể trắng như ngọc của cô, giọt nước chưa khô lăn dọc theo đường cong mềm mại, cổ họng anh khẽ động nhưng anh vẫn lạnh lùng nói: “Quấn khăn vào.”

Khúc Tận Hoan vội vàng nhặt chiếc khăn tắm dưới đất nhanh chóng quấn chặt lấy người.