Khúc Tận Hoan không nói gì, cô sợ Lục Vũ Trạch nghe thấy, chỉ trách móc liếc nhìn Đường Kính Nghiêu.
Người đàn ông này tính chiếm hữu cũng mạnh quá rồi đúng không? Chỉ là một người bạn khác giới bình thường đến tìm cô thôi, mà anh ta đã như chó điên vậy.
Lục Vũ Trạch gọi điện không ai nghe máy, trực tiếp hét lớn: “Khúc Tận Hoan! Khúc Tận Hoan, em có trong ký túc xá không?”
Khúc Tận Hoan nghe thấy tiếng gọi của Lục Vũ Trạch, tim đập loạn xạ.
Cô nhìn khuôn mặt âm u của Đường Kính Nghiêu, muốn giải thích nhưng lại không dám mở miệng, lo lắng đến mồ hôi trên trán cũng túa ra, trong lúc hoảng hốt, cô nhấc chân lên, ngồi vắt lên người Đường Kính Nghiêu.
Đường Kính Nghiêu nheo mắt, hai tay nắm lấy chân cô nhấc lên, để cô ngồi lên khóa thắt lưng. Khóa thắt lưng làm bằng kim loại, Khúc Tận Hoan bị đau, cựa quậy muốn trượt xuống.
Đường Kính Nghiêu một tay đặt sau lưng cô, không cho cô trượt xuống.
Khúc Tận Hoan tức giận đánh vào cánh tay anh, lại còn véo mạnh vào eo anh.
Đường Kính Nghiêu bị cô đánh véo, chân mày cũng không nhíu, tay lớn ôm lấy eo thon mềm mại của cô, giữ chặt cô.
Lục Vũ Trạch gọi mấy tiếng không thấy ai trả lời, lại cầm điện thoại tiếp tục gọi cho Khúc Tận Hoan.
Điện thoại của Khúc Tận Hoan lại sáng lên, cô đưa tay định lấy.
Đường Kính Nghiêu nhanh hơn cô một bước, cầm điện thoại của cô giơ lên.
Khúc Tận Hoan đưa tay ra giật, Đường Kính Nghiêu giơ tay ra sau không cho cô lấy.
Hai người kéo qua kéo lại, cọ xát vào nhau, phát ra tiếng sột soạt của quần áo.
Khúc Tận Hoan cảm nhận được sự thay đổi của anh, cắn môi, trong lòng thầm mắng, đồ đàn ông chết tiệt, giống thú hoang vậy.
Cô không lấy được điện thoại, tức giận đánh một cái vào ngực anh, nghiến răng nghiến lợi, muốn cắn chết anh.
Đường Kính Nghiêu một tay giơ điện thoại, một tay xoa bóp eo cô, nói: “Tự mình làm đi.”
Khúc Tận Hoan ngẩn người, ngơ ngác nhìn anh, không hiểu ý anh là gì.
Đường Kính Nghiêu đỡ eo cô làm mẫu một cái: “Hiểu chưa?”
Khúc Tận Hoan đột nhiên đỏ mặt, cô đâu phải ngốc, anh làm rõ ràng như vậy rồi, cô sao có thể không hiểu?
Lúc này cô mới nhận ra, chẳng trách tên chó này bắt cô ngồi lên khóa thắt lưng.
Trên khóa thắt lưng của anh có một hình chạm rồng màu bạc, trên đầu rồng gắn một viên kim cương đen to bằng hạt đậu, quả thật rất thích hợp để làm.
“Em không.” Cô nằm lên người anh, áp sát tai nói, giọng nhỏ chỉ đủ hai người nghe thấy.
Đường Kính Nghiêu lắc lắc điện thoại của cô, đe dọa: “Làm hay nghe máy?”
Khúc Tận Hoan há miệng c.ắn vào cổ anh một cái, cuối cùng vẫn phải nhượng bộ, tay chống lên ngực anh trượt xuống.
Đường Kính Nghiêu lấy khăn ướt khử trùng từ hộc tay ra, lấy một tờ lau khóa kim loại.