"Đều đáng cả."
・ ♪ ・ ┄┄ ☆ ┄┄ ・ ♪ ・
Suốt cả buổi sáng, Tần Huyền Hiêu vẫn không thấy được cảnh tượng mà hắn mong chờ.
Cảnh hắn mang theo hơi lạnh mùa đông trở về sau buổi chầu, sau đó cởi bỏ chiếc áo choàng dày ngoài tấm bình phong, bước đến bên giường, cúi người đặt một nụ hôn lên người thương vẫn còn mơ màng trong giấc ngủ. Nếu có thể xảy ra thật, thì đúng là có phần làm khó Thành Liệt đế rồi.
Nhưng Tần Huyền Hiêu không trách nổi.
Bởi vì người hắn yêu là một cá thể độc lập không hề phụ thuộc vào hắn, Tần Đạc Dã có tính cách và suy nghĩ riêng, có việc y cần làm.
Hắn chỉ cảm thấy có chút tiếc nuối, đúng vậy, chỉ một chút mà thôi.
Nhưng dù Tần Đạc Dã thế nào, hắn đều yêu cả.
Tần Đạc Dã chú ý thấy Tần Huyền Hiêu đang ngẩn người trước cửa điện, bèn giơ tay ra hiệu hắn đi vào.
Tần Huyền Hiêu ngoan ngoãn bước tới.
"Sững người ngoài cửa làm gì vậy?" Tần Đạc Dã nhướng mày nhìn hắn, trông bộ dạng có chút ấm ức của đối phương, y bỗng thấy thú vị, khẽ dịch bước, từ chỗ tựa vào cột trong điện chuyển sang dựa vào người Tần Huyền Hiêu.
"!" Tần Huyền Hiêu lập tức tỉnh táo, nhanh như chớp vươn cánh tay dài, gọn gàng ôm trọn Tần Đạc Dã vào lòng.
Tần Đạc Dã: "..."
Được đằng chân lấn đằng đầu.
Thôi vậy, cứ để hắn ôm đi, tính trẻ con.
Tần Đạc Dã cũng không phản đối, thậm chí giọng điệu còn chậm lại, tùy ý nói: "Dạo gần đây có nhiều việc cần xử lý, sổ sách từ phủ Châu mục Tị Thủy trước kia đã được chuyển đến, không thể để Hình bộ và Hộ bộ đối chiếu, nếu không thì chưa biết chừng có sổ sách bị tra đến mức mất tăm mất tích luôn."
"A Dã nói phải, vậy mấy ngày tới, ta sẽ kiểm tra." Tần Huyền Hiêu đáp.
"Không để mình ngươi làm, ta sẽ tra cùng ngươi, gọi cả Huyền Y vệ đến giúp một số việc cơ bản, nếu không thì kiểm tra đến năm nào tháng nào mới xong..."
Có lẽ là vì tâm ý tương thông, nên giữa bọn họ bắt đầu có một loại hòa hợp đặc biệt.
Nếu để Câu Hoằng Dương nhận xét, thì dù trước đây đã rất xứng đôi, nhưng bây giờ lại càng hợp hơn, phải gọi là một cặp phu phu lâu năm bên nhau bền chặt.
Tần Huyền Hiêu sợ y đứng lâu mỏi chân, bèn kéo y ngồi xuống giường, hỏi: "Sáng nay Thanh Huyền đi tra xét tửu lâu, đã về chưa?"
"Ừm, đã báo lại rồi, kẻ đứng sau là người nhà họ Chu."
Tần Đạc Dã vừa ngồi xuống, động tác chợt khựng lại.
Vùng da nơi bị sưng đỏ bị kíc.h thí.ch do tư thế ngồi, hơi nóng lan lên tận eo, cả vùng thắt lưng bỗng mềm nhũn.
Đột nhiên, một bàn tay đặt lên eo y, Tần Huyền Hiêu kéo y vào lòng, sức lực trên tay vừa phải, chậm rãi xoa bóp vùng thắt lưng cho y.
Thoải mái thật!
Cơn đau nhức ở eo dịu đi không ít, Tần Đạc Dã nheo mắt lại, cảm giác như cả khung xương cũng mềm theo động tác của hắn. Y nhẹ nhàng dịch người, tìm một tư thế thoải mái hơn để tựa vào.
Tần Huyền Hiêu thấy giây phút này thật hiếm hoi, hắn càng thêm chăm chú xoa bóp, giọng nói cũng ôn hòa hơn: "Vừa rồi, Xích Huyền cũng có tin tức, kẻ tung lời đồn trong dân gian, hóa ra lại là người quen cũ."
"Hửm?" Tần Đạc Dã được xoa bóp nên thấy hơi buồn ngủ, mí mắt khẽ cụp xuống, y lười nhác hừ nhẹ một tiếng, coi như đang hỏi.
Nghe giọng điệu mang theo chút uể oải ngái ngủ của y, cổ họng Tần Huyền Hiêu bất giác trượt lên xuống, trong lòng chợt nảy ra ý định muốn hôn một cái.
"Lưu Huyên Hải."
"Ồ... nhưng chắc ông ta đã bị nhà họ Chu mua chuộc rồi nhỉ?" Tần Đạc Dã lẩm bẩm, dù là câu hỏi nhưng lại mang giọng điệu khẳng định.
"Không hổ là A Dã." Tần Huyền Hiêu lần nữa bị y làm cho kinh ngạc, hắn cong khóe mắt, nói: "Quả thật đã tra được chứng cứ giao dịch tiền bạc giữa ông ta và người nhà họ Chu, mấy ngày nay họ cũng nhiều lần lén lút qua lại."
"Tin đồn là bọn họ tung ra, buổi săn thu do bọn họ giá họa, lũ lụt là bọn họ dung túng, thích khách cũng do chúng phái đến... thật sự là không việc xấu nào không làm." Tần Đạc Dã lười biếng tựa vào ngực Tần Huyền Hiêu, thuận miệng nói rồi trầm ngâm, đột nhiên y nhíu mày, giọng điệu mang theo đôi chút nghi hoặc: "Nhưng hôm nay đã là ngày hai mươi sáu rồi, chỉ còn mấy ngày nữa là đến mồng một Tết, sao trong cung lại chẳng có chút không khí năm mới nào vậy?"
"À..."
Người phía sau thoáng cứng đờ, Tần Đạc Dã quay đầu nhìn hắn: "Sao thế?"
"Từ nhỏ ta đã không có ký ức gì về mồng một Tết, sau khi đăng cơ cũng không có thói quen đón năm mới." Tần Huyền Hiêu đột nhiên cảm thấy hơi chột dạ, hắn đưa tay xoa sống mũi, nhìn đi chỗ khác: "Năm đầu tiên đăng cơ, trong cung có chuẩn bị, nhưng ta thấy phiền phức nên cho dẹp hết. Dù sao trong cung cũng chẳng có ai khác. Còn cung nhân chắc là sợ ta, họ không dám công khai tổ chức, chỉ lén treo đèn lồng đỏ trước cửa phòng mình, ta cũng lười quản bọn họ..."
Tần Đạc Dã sững lại, y không ngờ lại là như vậy.
Trong lòng như có hàng nghìn mũi kim khâu xuyên qua, từng đợt chua xót dâng lên. Cũng phải thôi, cả đời Tần Huyền Hiêu, làm gì có tâm trạng mà đón một năm mới trọn vẹn.
Ánh mắt Tần Đạc Dã dần dịu xuống, y chống tay ngồi dậy, nhẹ nhàng tháo mũ miện trên đầu hắn xuống, những viên ngọc chạm vào nhau, phát ra âm thanh lảnh lót.
Tần Huyền Hiêu ngoan ngoãn cúi đầu, để y tùy ý hành động, mũ miện được tháo xuống, sức nặng trên đầu nhẹ hẳn. Khoảnh khắc tiếp theo, một bàn tay ấm áp đặt lên đỉn.h đầu hắn, nhẹ nhàng xoa xoa.
Tiếng thở dài khẽ vang lên.
"Vất vả rồi."
Tần Huyền Hiêu ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt dịu dàng của y.
Hắn đưa tay nắm lấy cổ tay Tần Đạc Dã kéo lại gần, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên phần da bên trong cổ tay người nọ.
"Đều đáng cả." Hắn nói: "Không sao đâu."
Kiếp này gặp được người, những khổ cực của nửa đời trước đều chẳng đáng nhắc đến.
"Vậy... năm nay, muốn cùng ta đón năm mới không?" Tần Đạc Dã nghiêng đầu, ngỏ lời mời với kẻ đáng thương này: "Ngươi đâu còn cô độc nữa, ta ở bên cạnh ngươi mà."
Trong khoảnh khắc ấy, tim Tần Huyền Hiêu như muốn nhảy vọt lên tận trời.
Hắn nghe thấy giọng mình thoáng chút mơ hồ, nhưng lại không hề do dự đáp: "Muốn!"
Sau khi đáp lời, hắn chợt nhớ ra điều gì đó, cả người căng thẳng hẳn lên, "Ngày Tết cần chuẩn bị những gì? Giờ chuẩn bị còn kịp không? Chỉ còn năm ngày nữa thôi..."
"Được rồi, đừng vội. Chỉ có hai ta, cũng chẳng cần phải lo liệu gì nhiều... năm nay có vẻ hơi gấp thật."
Tần Đạc Dã đang an ủi hắn thì ánh mắt đột nhiên sáng lên, phản chiếu tia sáng rực rỡ. Y vừa nghĩ ra một ý định tuyệt vời, đôi mày khẽ cong, giọng nói trầm xuống như đang bí mật mưu tính gì đó: "Này, ngươi nói xem, giao thừa năm nay chúng ta thử chơi trò mới... bắt trộm thì sao?"
Tần Huyền Hiêu: "?"
Gì cơ?
Dù luôn tự nhận là rất hiểu Tần Đạc Dã, nhưng lúc này hắn vẫn không tài nào theo kịp dòng suy nghĩ của y.
Thấy bộ dạng của hắn, Tần Đạc Dã nở nụ cười đầy ẩn ý, vẫy tay ra hiệu hắn ghé sát lại.
Hai cái đầu chụm vào nhau sau tấm bình phong.
"Bắt những kẻ làm loạn Đại Ngụy, phản thần tặc tử."
Tần Đạc Dã chậm rãi nói từng chữ.
"Hiện trong tay chúng ta đã có không ít chứng cứ về tội ác của nhà họ Chu, nhưng chừng đó vẫn chưa đủ để hoàn toàn triệt hạ gia tộc này. Vụ săn mùa thu, thiên tai, đồng dao đều có thể kết tội, nhưng vẫn chưa thể đánh vào tận gốc. Rết trăm chân dù chết vẫn chưa ngã. Quan trọng nhất bây giờ là tìm ra chứng cứ xác thực cho thấy thích khách đến từ nhà họ Chu. Mưu sát thiên tử, đại tội phản nghịch, tru di cửu tộc, tịch thu tài sản, đày cả nhà ra biên ải."
Thành Liệt đế nhân từ nhưng không mù quáng.
Y đối đãi khoan dung, nhưng không phải không có nguyên tắc.
Chính sách của y ôn hòa nhân đức, giúp dân chúng nhanh chóng hồi phục sau thời loạn, nhưng tuyệt đối không dung túng thế lực tà ác.
"Bên Thận Hình Ty vẫn chưa khai thác được gì từ thích khách sao? Phạm Quân làm việc kém vậy à?"
Tần Huyền Hiêu gật đầu, nghĩ ngợi một lát rồi lên tiếng bênh vực: "Hắn có cách thẩm vấn riêng, từ lâu đã nổi danh là nghiêm khắc. Nếu ngay cả hắn cũng bó tay thì chứng tỏ là không có cách nào. Thích khách này chắc chắn được huấn luyện đặc biệt, không thể trông chờ vào việc moi chứng cứ từ miệng gã."
"Chậc, vì vậy mới nói, không thể để phí cái mạng mà ta cố ý giữ lại." Tần Đạc Dã nheo mắt, đôi mày khẽ cong: "Thả câu dài, diễn một vở kịch, tiết lộ tin giả, rồi tìm cơ hội để thích khách đào tẩu, xem thử gã sẽ chạy về đâu."
"Nếu gã trốn thoát xong rồi tự sát thì sao?"
"Không đâu." Đôi mắt Tần Đạc Dã ánh lên tia rực rỡ, "Loại nhiệm vụ này, nếu thật sự là tử sĩ, hôm đó ở chùa Hộ Quốc, bọn chúng vừa thấy Lận Tê Nguyên tới cứu viện đã phải lập tức cắn vỡ độc dược trong miệng rồi. Nhưng vẫn có kẻ chạy vào rừng trốn thoát."
Khi nói điều này, ánh sáng trong mắt y lấp lánh, Tần Huyền Hiêu chỉ hơi cúi đầu đã có thể nhìn rõ biểu cảm của Tần Đạc Dã.
Khoảnh khắc ấy, hắn như nhìn thấy bản chất sâu thẳm trong tâm hồn y, tựa cơn gió hoang trên thảo nguyên mênh mông, tự do tung hoành giữa trời đất.
Bỏ qua mọi xiềng xích quyền lực, thứ khí khái thiếu niên sâu kín ấy lại lần nữa lấp lánh nơi đáy mắt.
Ài...
Đẹp quá.
Giây phút này, cuối cùng hắn cũng hiểu được vì sao vị Hoàng đế kế nhiệm Tần Đạc Dã - em trai ruột của y là Tần Trạch Chi, từng ghi chép trong hồi ký rằng khi còn nhỏ thường bị huynh trưởng bắt nạt thảm thiết.
Cũng hiểu vì sao trong các ghi chép của Thị lang, đôi khi lại có những dòng như "hôm nay Hoàng đế bất chợt ôm bình Thần Tiên Dẫn leo lên mái nhà" hay "ngài lặng lẽ trốn khỏi hoàng cung, khiến đám cung nhân hoảng sợ đến suýt ngất".
Thì ra đây mới là Tần Đạc Dã chân chính.
Lịch sử tự mình bước tới trước mặt hắn, gõ vào đầu hắn mà bảo: Này, nhìn cho kỹ, người mà ngươi thương nhớ, người bằng xương bằng thịt ấy đang ở ngay đây, sống động và rực rỡ đến nhường nào.
Hắn thích y biết bao.
...
Thận Hình Ty, tại địa lao.
Trong bóng tối dày đặc của ngục tối, một thích khách bị cùm chặt trong xiềng xích, khắp người chẳng còn chỗ nào lành lặn, đột nhiên động đậy đôi tai.
Gã nghe thấy âm thanh của dây xích vang lên trong hành lang nhà lao, lúc mở mắt ra, gã thấy ánh lửa từ bó đuốc xuyên qua khe hở trên cánh cửa đá nặng nề của ngục tối, soi rọi một chút ánh sáng vào bên trong.
Dường như hai người ở phòng giam bên cạnh đang làm gì đó.
Là một thích khách được huấn luyện khắt khe, đôi tai gã nhạy bén hơn người thường, gã lập tức tập trung lắng nghe.
"A a a! Tần Huyền Hiêu! Tên hôn quân! Có gan thì giết ta đi!"
Giọng nói quen thuộc mang theo phẫn nộ, đứt quãng vì đau đớn.
Nhưng có gì đó không đúng, không giống như đang chịu tra tấn, mà nghe như đang làm chuyện khác...
"Ái khanh... sao trẫm nỡ để khanh chết được?"
Một giọng nói khác vang lên, trầm thấp lạnh lẽo như rắn độc trườn qua.
"Trẫm từng tin tưởng khanh đến thế, vậy mà khanh lại muốn hại trẫm... Đã vậy, đừng trách từ nay về sau khanh chỉ có thể làm một nô tài thấp hèn chuyên hầu hạ trẫm."
"Ta vốn là người nhà họ Dương! Ngươi là hôn quân, chết cũng đáng kiếp! Ta sẽ không khuất phục!"