Tô Bảo Lượng cũng ôm mặt: "Về sau anh sẽ đưa tiền tiêu vặt cho em, em đừng kiếm tiền, em chỉ cần học tập cho thật giỏi."
Giang Bác: "Em đã quyết định rồi."
Hiệu trưởng Tô khuyên nhủ: "Hiện tại trong nhà không cần cháu kiếm tiền, cháu à, cháu nên học tập cho tốt."
Giang Bác lắc đầu, thời đại này tri thức lạc hậu, anh thực sự không có chút hứng thú, kiến thức trong đầu anh còn nhiều hơn so với thời đại này.
Hiệu trưởng Tô nhìn Tô Chí Phong và Mã Lan, muốn hai người cũng khuyên nhủ.
Tô Chí Phong nói: "Cha, chuyện này còn quá sớm, nhà chúng con sẽ không làm theo, sau này hãy nói."
Mã Lan cũng gật đầu, con trai của bà mới tám tuổi, muốn thành đạt cũng phải chờ vài năm nữa lớn lên một chút, nhỏ như vậy liền gánh thì bà cảm thấy quá mệt mỏi.
"Cha, đứa bé dù thông minh đến cỡ nào thì cũng chỉ là một đứa trẻ."
Hiệu trưởng Tô thở dài, cảm thấy đáng tiếc.
Càng phát hiện năng lực của đứa nhỏ này, ông cụ càng cảm thấy không thể làm trễ nải đứa trẻ này, nếu làm trễ nải, ông cụ thật có lỗi với quốc gia.
Quốc gia cần nhiều nhân tài.
Không quan tâm nữa vậy, dù sao đây cũng là chuyện riêng của Mã Lan bọn họ, bữa cơm này, ông cụ Tô ăn vô cùng vui vẻ.
Sau khi cơm nước xong xuôi, Phùng San đột nhiên đề nghị Tô Chí Phong, về sau cuối tuần có thể đến nhà bọn họ chơi, nhà bọn họ có phòng ở rộng rãi, bọn trẻ có thể qua đó ngủ.
Nhà của Tô Chí Quốc và Phùng San chia làm hai phòng ngủ, so sánh thì không gian rộng rãi hơn nhiều so với phòng đơn nhà Mã Lan.
Phùng San cười nói: "Bảo Lượng và Bảo Phương nhà bọn tôi luôn miệng nói Tiểu Bác và Sở Sở thông minh, đặc biệt muốn cùng bọn trẻ chơi với nhau, chúng nói với tôi rất nhiều lần."
Tô Bảo Lượng và Tô Bảo Phương cũng muốn nói chúng hoàn toàn không có nói như vậy, nhưng có các em tới nhà chơi, chúng vẫn rất vui vẻ.
Từ Mỹ Lệ ở bên cạnh cười ha ha, thầm nghĩ hiện tại Phùng San không còn vẻ thanh cao, còn không phải không nhịn được cúi đầu? Phùng San có thể cúi đầu, Từ Mỹ Lệ đương nhiên cũng có thể, nếu so da mặt ai dày, Phùng San có thể so được với bà ta sao?
Lúc trước bà ta cảm thấy mình hơn Mã Lan là bởi vì bà ta có hộ khẩu thành phố, được làm việc chính thức, hiện tại Mã Lan so với bà ta cái gì cũng không khác, địa vị bình đẳng, người ta còn có một đứa con trai thiên tài, so với mình còn hơn, cho nên xem như cúi đầu cũng không thiệt chút nào: "Nhà bọn tôi cũng coi như rộng rãi, có thể để bọn trẻ qua nhà bọn tôi chơi cũng được, đứa nhỏ nhà tôi cũng cùng lớp với bọn trẻ, vừa vặn làm bài tập cùng một chỗ."
Tô Bảo Cương mới nghe phải làm bài tập, sắc mặt cũng thay đổi.
Mã Lan cũng không thể đắc tội: "Cái này còn phải xem ý kiến của bọn trẻ."
Tống Sở nhìn mấy đứa trẻ một chút, trong lòng cũng rất xoắn xuýt, cuối cùng kéo Mã Lan xuống, nói thì thầm: "Mẹ, có thể mời bọn họ qua nhà của chúng ta không?"
Mã Lan nhìn cô nói: "Đương nhiên có thể."
Tống Sở liền vui vẻ: "Mọi người cũng có thể qua nhà của cháu chơi."
Đứa trẻ nói như vậy, Phùng San và Từ Mỹ Lệ đều có chút thất vọng, mục đích của bọn họ chỉ là nghĩ cách tiếp xúc gần gũi với Giang Bác.
Ngược lại, đối với chuyện này bà Tô cảm thấy rất vui mừng, trước kia mấy cô con dâu luôn tranh đấu với nhau, luôn luôn gây chuyện ồn ào, mặc dù không ảnh hưởng toàn cục nhưng cũng khiến người mẹ chồng này lo lắng.
Hiện tại tốt rồi, hoà hợp êm ấm.