Đối với Mã Lan mà nói, nếu đã quyết định nuôi, vậy dĩ nhiên là được coi như một thành viên trong gia đình, bà cũng không cảm thấy mình làm như vậy là phung phí, nghĩ đến đời trước những người cuồng mèo sống tằn tiện mua đồ chơi, đồ ăn thức uống cho mèo, so với bây giờ bà làm sao có thể đến mức đó?
Tống Sở thì càng không cần phải nói tới, tình nguyện ăn ít một miếng để nuôi mèo.
Bởi vì thái độ của hai đồng chí nữ trong nhà họ Tô, vị trí của Tô Tiểu Hoa trong nhà họ Tô đã được thiết lập.
Cơm nước xong, hai người còn cẩn thận tắm nước nóng cho mèo, vuốt lông cho nó.
Tô Chí Phong và Giang Bác chua chát nghĩ, may mà nó là một con mèo cái...
Buổi tối nằm trên giường, Tống Sở vẫn nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, liền chui ra khỏi chăn ấm nhìn con mèo ngủ trong phòng khách có ngủ ngon không, thấy nó nằm trong ổ một cách ngon lành, cô mới an tâm leo lên giường.
Giang Bác đặt chân nhỏ của cô dưới chân anh: “Trời lạnh, đừng xuống giường.”
"Em biết, anh Tiểu Bác, em chỉ muốn nhìn một chút." Tống Sở cười nói: "Anh Tiểu Bác, khi em nhìn thấy Tô Tiểu Hoa, em nhớ đến quá khứ của chúng ta, nếu như không có cha mẹ thu nhận chúng ta thì thật đáng thương biết bao."
Sau khi Tống Sở thở dài, lại nghĩ tới những thứ mà Tô Tiểu Hoa từng trải qua: "Anh Tiểu Bác, anh cảm thấy những đứa trẻ đó vì sao lại độc ác như vậy? Bọn họ tại sao muốn bắt nạt mèo?"
Cô thật sự rất khó tưởng tượng, những đứa trẻ đó cũng cùng tuổi với những người bạn học của cô ở trường, ai cũng học rất giỏi, tại sao làm như vậy chứ?
Giang Bác không ngạc nhiên, trong những ngày tận thế, anh đã nhìn thấy những điều tàn nhẫn hơn thế này, khi anh chưa có dị năng những gì anh nhìn thấy ở những đứa trẻ đó thậm chí còn tàn nhẫn hơn thế này, chính là vì chúng là những đứa trẻ, chúng không sợ hãi, không tôn trọng với cuộc sống.
Đôi khi, sự thiếu hiểu biết cũng có thể tạo ra điều ác.
Buổi tối, Tống Sở có một giấc mơ, cô mơ thấy Tô Tiểu Hoa bị nhiều đứa trẻ đuổi theo, đánh đập một cách vô cùng tàn nhẫn, một lúc là Tô Tiểu Hoa, một lúc lại là chính cô, sau khi cô biến thành Tô Tiểu Hoa dường như bị ai đó đuổi theo, và khi cô trở lại chính mình, dù cô có hét lên làm sao cũng không có ai lắng nghe.
Cô bị dọa sợ đến tỉnh, sau đó nghe thấy tiếng meo meo của Tô Tiểu Hoa ở bên ngoài.
Tống Sở xuống giường nhìn một cái, anh Tiểu Bác đang cho nó ăn cá khô, còn nghiêm túc dặn dò Tô Tiểu Hoa: "Không được ồn ào."
Tô Tiểu Hoa buồn bã meo meo, giống như nó nghe hiểu vậy.
Tống Sở nghiêm túc nói: "Anh Tiểu Bác, em có một linh cảm."
Mã Lan bưng thức ăn đi vào, hỏi: "Linh cảm gì?"
"Là sách mới của con, nhân vật chính trong sách mới của con sẽ là Tô Tiểu Hoa."
Tô Chí Phong mỉm cười nói: "Cái này khá là mới mẻ, lấy một con mèo làm nhân vật chính?"