Từ Thôn Nữ Thành Phượng Hoàng

Chương 70



Trịnh Khôn ngồi ở một bên cũng lên tiếng ngăn lại.

"Phải đó Nhậm đại nhân, hoàng đệ của ta sức khỏe yếu ớt, khó khăn lắm mới có thể đến dự tiệc mừng thọ của phụ hoàng, mọi người đừng ai làm ai mất hứng. Mẫu hậu, nếu Nhậm đại nhân đã có ý muốn xem chi bằng đổi vị trí một tý, để quà mừng thọ của lão tứ lên trước?"

"Vậy cũng được, hoàng thượng?"

"Hiên Nhi, ý của con sao?"



"Dạ nhi thần xin nghe theo sự sắp xếp của phụ hoàng." - Trịnh Cảnh Hiên đứng dậy chắp tay hướng về phía Minh đế mà nói, dáng vẹ nhẹ nhàng, giọng điệu bình thản nhưng chỉ có mình Vân Nghê biết trong lòng của y đang căng thẳng đến chừng nào.

Đợi cho y ngồi xuống, Vân Nghê quay sang nhìn về phía Trịnh Cảnh Hiên, khẽ chọc chọc vào người y cô cất giọng hỏi.

"A Hiên, huynh nói Nhậm phu nhân nhờ tài nghệ nên mới lọt vào mắt xanh của Nhậm đại nhân, chuyện đó là như nào vậy? Hơn nữa tại sao huynh lại đồng ý để 'tiết mục' của mình lên trên trước các vị hoàng tử công chúa khác? Nếu như lúc đó kế hoạch thất bại thì sao? Hiện trường lúc đó sẽ rất loạn."

"Nàng yên tâm, A Tửu, ta sẽ không để có chuyện gì bất trắc ngoài ý muốn xảy ra đâu. Ít nhất là với phụ hoàng và với nàng. Nhậm phu nhân trước đây là một tỳ nữ đi theo phu nhân cũ của Nhậm đại nhân là Dương Dung. Bà ta không có họ vì vậy đã lấy theo họ của Nhậm đại nhân. Chuyện này truyền ra ngoài thì cũng tam sao thất bản rồi. Nhưng trong đó vẫn có một số thông tin được nhắc lại khá nhiều lần, Nhậm phu nhân và Nhậm đại nhân bị Dương phu nhân bắt gặt lúc y phục không được chỉnh tề, ba tháng sau thì hay tin có thai. Được Nhậm lão dùng kiệu sáu người khiêng vào cổng chính Nhậm phủ. Không lâu sau đó thì Dương phu nhân chết. Nội tình ít người biết nhưng ai cũng đồn đoán rằng, Dương phu nhân không thể sinh con trai nối dõi, mà Nhậm phu nhân lại liên tiếp sinh được hai công tử, cho nên Dương phu nhân uất ức mà chết. Cái tài nghệ mà ta nói đến ban nãy chính là tài mê hoặc phu quân của người khác, cô gia của mình."

"Hmm....A Hiên, huynh cũng thâm độc lắm."

"Nàng quá khen rồi, Mẫn Nhi độc miệng như vậy chắc chắn nàng còn giỏi hơn cả cô ấy. Ta tự nhận không bằng. Nàng khen như vậy làm ta cảm thấy thật hổ thẹn."

Vân Nghê biết Trịnh Cảnh Hiên đây là đang có ý trêu cô, nói chô đanh đá, độc miệng, thâm hiểm vì vậy mới có thể dạy ra được một tiểu nô tỳ như vậy, đanh đá không kém gì chủ tử. Kiếp trước sống thì chỉ sợ hiền lành quá bị bắt nạt. Kiếp này sống lại sợ đanh đá quá không ai chơi cùng. Vân Nghê vờ như không nghe thấy nhẹ nhàng ăn miếng bánh, Mẫn Nhi ở đằng sau thì ấm ức. Tự nhiên đang ngồi ngoan ngoãn như vậy thì bị réo tên, còn bị nói là độc miệng.



"Vương gia, người muốn khen hay muốn chê tiểu thư thì cũng đừng kéo theo nô tỳ chứ. Người mà cứ vậy tiểu thư quay về sẽ rèn rũa lại nô tỳ vào khuôn khổ mất. Nô tỳ không muốn phải chịu cảnh đó lần nữa đâu."

Khẽ bật cười, Vân Nghê không ngờ, thì ra trước đây nguyên chủ lại nghiêm khắc như vậy, cứng nhắc như vậy, đến cả tỳ nữ thân cận cũng phải lên án, không biết có bao nhiên người phải chịu đựng sự nghiêm khắc này của cô ấy nữa. Ánh mắt chợt đưa lên, Vân Nghê thình lình nhận ra, Tô Tử Lan đang nhìn về phía này, thái hậu nương nương có vẻ đang cảm thấy khó chịu với nữ nhân ngồi cạnh Tiêu Dao vương gia.

Ài nghĩa mẫu, không phải Nghê Nhi của người không muốn nói cho người biết, mà là Nghê Nhi không thể nói cho người biết được. Tiếng nhạc đã vang lên vũ đoàn đã tiến vào, Vân Nghê hạ ánh mắt xuống chăm chú nhìn các cục cưng của mình biểu diễn. Có thể nói đây là lần đầu tiên họ tự múa mà không có tiểu ma ma của họ dẫn dắt, à không, tiểu ma ma vẫn có chỉ là không phải người thật thôi. Cô ả Tình Nhi vẫn chưa biết đến sự hiện diện của Vân Nghê, khi nhìn về phía Trịnh Cảnh Hiên, cô ta bắt gặp Mẫn Nhi thì thoáng có chút giật mình. Nhưng rồi cô ta cũng ngay lập tức lấy lại bình tĩnh, bắt nhịp vào bài múa của mọi người.

Bài múa biểu diễn chúc thọ lần này của Vạn Hoa lâu là một bài múa kiếm, bài múa không có tên, nhạc đệm cũng không tên nốt. Nó được người của Vạn Hoa lâu gất rút viết ra, nhưng nhịp điệu lại hết sức hào hùng, Yên quốc được dành lại và tái dựng những binh lính trên lưng ngựa, Khôn thành cũng là thành trì giáp biên giới nên ngay cả nữ nhân cũng biết võ, để có thể múa kiếm là không khó. Cầm kiếm thì chỉ có đúng người ở giữa cầm kiếm gỗ còn xung quanh sẽ tay không hoặc cầm quạt, đấy là ban đầu Vân Nghê tính như vậy. Nhưng khi sang tay của Tình Nhi thì lại là tất cả đều cầm kiếm và đều là kiếm thật. Động tác của mọi người rất đều rất đẹp, Vân Nghê rất hãnh diễn về bọn họ, nhưng Tình Nhi lại có thể tinh thông bài múa này thì đúng là kỳ lạ. Động tác của cô có phần khác với mọi người xung quanh nhưng Tình Nhi lại nắm được hết. Xem ra mọi người đã chỉ cho cô ta những động tác giống mọi người, còn lại đều là cô ta tự biên tự diễn.

Không phải diễn mà còn là vũ đoàn mình phụ trách, Vân Nghê rất có nhã hứng xem thành quả, và tất nhiên còn để mắt đến cả người đang đứng vị trí vốn là của cô kia. Hừm cũng đẹp đó, tiếc là ở phe đối nghịch với cô, không thể thu nhận, Trịnh Cảnh Hiên nhìn Vân Nghê, y không hiểu sao cô lại như có vẻ có hứng thú đến vậy.

"A Hiên chú ý Tình Nhi kìa, hình như cô ta...đang ra ám hiệu!?"



Vừa dứt lời, nhạc cũng vừa đúng lúc lên nốt cao, trong khi tất cả mọi người trong vũ đoàn đều thực hiện động tác quét chân thì Tình Nhi lại bật người lên. Đúng bật người lên rất đúng, nhưng cô ta thay vì bật thẳng lên trên thì lại bật về phía trước, thẳng đến chỗ của hoàng thượng, thái hậu và hoàng hậu. Đồng tử Trịnh Cảnh Hiên hơi co lại, gấp gáp hét lên

"bảo vệ hoàng thượng, thái hậu và hoàng hậu."

Vân Nghê đưa tay ra sau, Pipi ngay lập tức mang đến một thanh kiếm đặt vào tay cô tiện thể bám vào tay áo trèo lên trên đầu yên ổn ngồi chễm chệ. Vân Nghê cũng hết cách không thể đuổi nó xuống được vì dù sao Pipi cũng có thể bảo vệ cô, còn về phía Trịnh Cảnh Hiên thì đứng cùng chỗ với hoàng thượng ắt sẽ an toàn.

Lúc mọi người còn đang ngơ ngác thì thanh kiếm đã đâm đến chỗ đương kim hoàng thượng. Trịnh Cảnh Hiên không một chút suy nghĩ liền lao ra đúng chắn trước mặt vẫn còn may, may mà Vân Nghê kịp thời chạy đến dùng kiếm chặn kiếm.