8
Kéo theo vali đến sân bay, còn năm mươi phút nữa máy bay mới cất cánh.
Lớp trưởng mỉm cười dịu dàng đứng đó đợi tôi.
Cậu ta tò mò nhìn về phía sau tôi: “Cậu ta không đến tiễn cậu à?”
Tôi mỉm cười gật đầu: “Cậu ấy bận rồi.”
Lớp trưởng kéo vali giúp tôi, đưa tôi vào trong.
“Tôi mừng vì năm xưa cậu đã rất nỗ lực, Lục Thâm còn muốn cậu đưa nước cho cậu ta mỗi ngày, nhưng tôi đã ngăn cậu lại, nói thật, tôi thấy năng lực của tôi so với cậu ta……”
Những lời của lớp trưởng làm tôi dừng bước.
Cho nên cậu ta không có tới hỏi tôi, là do lớp trưởng tự mình quyết định đi nói gì đó với cậu ta sao?
“Sao vậy, Vãn Vãn.” Lớp trưởng quay đầu lại, nghi hoặc nhìn tôi.
“Không có gì.” Tôi bước nhanh đi tới, cảm giác khó chịu giữa hai chân càng ngày càng rõ ràng.
Mọi chuyện đã qua rồi, bây giờ có biết cũng ích gì đâu chứ.
Còn nửa tiếng nữa máy bay mới cất cánh.
Tôi trả lời tin nhắn của bố mẹ với trạng thái tinh thần bất an, cảm giác khó chịu trong lòng càng ngày càng nặng nề.
Lúc chuẩn bị qua cổng kiểm tra an ninh, điện thoại nhận được tin nhắn từ một người lạ.
Tôi nghi hoặc mở ra xem.
Hoá ra là tin nhắn của Lâm Y.
Nội dung tin nhắn trong phút chốc khiến trái tim tôi vỡ vụn.
“Tôi là Lâm Y. Những con hạc giấy năm đó cậu tặng cho Lục Thâm đã bị tôi đánh tráo, cậu ấy tưởng là của tôi, xin hãy tha thứ cho lòng tự tôn vô nghĩa tuổi thiếu niên của tôi.
Tôi còn lấy chứng trầm cảm của mình ra uy hiếp cậu ấy, muốn cậu ấy trốn học vì tôi, mặc dù đến khi lên đại học thì chẳng còn tác dụng nữa.
Mấy ngày trước gặp cậu ấy ở bệnh viện, tôi nhận ra ở trước mặt cậu, thì ra cậu ấy lại có bộ dạng bé mọn như thế, tôi chỉ còn cách buông tay.
Thế nên, để tôi nói cho cậu biết sự thật.
Ngoài ra, mặc dù tôi đã phạm sai lầm nhưng đến bây giờ tôi vẫn cảm thấy chuyện mình thích Lục Thâm là không sai.”
Chỉ vỏn vẹn vài lời thôi, đã khiến nước mắt tôi rơi tí tách.
Lớp trưởng đứng đằng kia liên tục gọi tôi nhưng tôi không nghe lọt tai được chữ nào.
Tôi muốn gặp Lục Thâm ngay lập tức.
“Cậu có đi nữa hay không vậy?” Giọng lớp trưởng có chút khó chịu.
Tôi bước tới, lấy vali lại: “Xin lỗi lớp trưởng, tạm thời tôi không đi nữa đâu, đợi đến năm ba rồi lại đi.”
Trước ánh mắt kinh ngạc của cậu ấy, tôi kéo vali chạy thật nhanh ra khỏi sân bay.
Tôi chạy không ngừng nghỉ, máu xông thẳng lên lỗ tai, mọi suy nghĩ đều bị che lấp bởi tiếng tim đập thình thịch.
Sau khi xuống xe, tôi xách vali đi về phía khách sạn.
Những cảm xúc chua chát đang cuộn trào trong lòng tôi bị cảnh tượng trước mắt làm cho vỡ vụn.
Lục Thâm quấn khăn tắm, đi giày thể thao xuất hiện ở đại sảnh của khách sạn.
Bộ dạng như vậy mà dám chạy ra ngoài.
Vãi chưởng.
Tôi lau nước mắt, xách vali quay đầu lại không chút do dự.
“Phương Vãn Vãn!!!”
Tôi dừng lại:……
Xấu hổ muốn độn thổ luôn mà.