Khi ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu tới đỉnh đầu anh, miệng tôi đã há to đến mức sắp nứt ra.
Một giọng nói trầm lạnh rõ ràng chậm rãi vang lên.
"Chào mọi người, tôi là giảng viên chính của môn tâm lý học này, tôi họ Tưởng."
Câu nói này vừa rơi xuống, tiếng vỗ tay vang trời nổ ra như sấm dậy trong lớp học.
“A a a, đây thực sự là giảng viên tâm lý học của chúng ta sao! Đẹp trai vãi, a a a!!!”
“Thầy, thầy ơi, em yêu thầy! Nhan sắc này của thầy quá nà hợp với gu của em!!!”
“Em muốn báo cáo bạn cùng phòng ngủ quên không đi học, thầy ơi, thêm Wechat nhé, tan học em gửi thầy tên bạn ấy!!!”
“Thầy Tưởng, xin hãy nhớ kỹ em, em thề học kỳ này tuyệt không đến trễ dù chỉ một phút.”
…..
Cùng lúc đó, màn hình di động của tôi sáng lên.
Tống Trì nghìn năm có một gửi cho tôi một tin nhắn Wechat:
【 Chậc, giảng viên mới, cho nên liếm?】
Thấy tôi không trả lời, cách một phút hắn lại gửi tới một câu:
【 Tan học gặp. 】
Ai rảnh tan học cùng cậu.
Tôi ném điện thoại lên mặt bàn, thanh âm phát ra không lớn không nhỏ, lại vừa đủ làm cho Tưởng Niên chú ý.
Lúc ánh mắt anh chạm đến, tôi vội vàng chắp tay trước ngực không tiếng động xin tha.
Tưởng Niên cười cười, đột nhiên mở miệng:
“Môn học này của chúng ta cần một lớp trưởng…”
2.
Lúc nãy chắp tay giơ lên còn chưa hạ xuống, Tưởng Niên đã nhìn tôi rồi chậm rãi cong môi:
“Vậy chọn bạn học ngồi phía trước đang thành kính cầu nguyện đi.”
Tôi: “...”
Trong lớp vang lên tiếng xì xào bàn tán, vô số ánh mắt hâm mộ từ bốn phía đổ tới, mà Tưởng Niên đã từ trên bục giảng bước xuống, đứng yên trước mặt tôi.
Anh thực sự rất cao, từ góc độ này ngẩng đầu nhìn lên, ngũ quan của hắn càng thêm thâm thúy góc cạnh, ánh mắt ấy quả thực là nhìn ai đều có vẻ thâm tình.
Có người rõ ràng là có thể dựa ngoại hình vào giới giải trí kiếm cơm, chẳng biết sao lại chọn đến đại học làm giảng viên.
“Không biết bạn học này tên là gì nhỉ?”
Tôi cam đoan anh ấy tuyệt đối là cố ý.
“...Thưa thầy, em tên Cố Dư". Tôi căng da đầu trả lời.
“Tốt, bạn học Cố Dư.”
Giọng nói người đàn ông mang theo vài phần ý cười, âm cuối cùng còn hơi nâng lên.
Nghe như tiếng dây đàn bầu bị khảy nhẹ một cái.
“Vậy về sau vất vả rồi, có ý kiến gì với môn học này thì nhớ kịp thời phản ánh với thầy nha.”
Anh chậm rãi nói, chỉ vậy thôi mà tôi đã cảm nhận được sự áp bức mạnh mẽ, sắp không kìm lòng nổi.
Có người nhỏ giọng: “Sướng vãi, không lẽ Cố Dư đã sớm biết thầy Tưởng?”
Cậu bạn ngồi bên cạnh tôi lập tức đáp lại:
“Không đâu, tôi có thể làm chứng, sáng nay Cố Dư mới tạm thời quyết định đổi người liếm mới..”
Tuy nhiên, giây tiếp theo, hàng ghế phía sau phòng học đột nhiên truyền đến tiếng đẩy kéo bàn ghế.
Tống Trì bỗng nhiên đứng dậy:
“Thầy, em đi vệ sinh.”
Tôi quay đầu, vừa lúc đối diện với ánh mắt của hắn.
Thanh âm của Tống Trì nghe chẳng chút khách khí, ánh mắt cũng mang theo tính công kích không chút che giấu.
Nhớ trước đây thuở thiếu thời vô tri, tôi chính là đã bị cái loại khí chất kiêu ngạo ương ngạnh này hấp dẫn.
Chỉ đến sau này tôi mới ý thức được rằng, tiêu sái tùy ý và không có phẩm chất là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Kiếp trước, tôi làm liếm cẩu liếm đến cuối cùng cũng có thể ở bên hắn, thế nhưng hắn lại mỗi ngày đi sớm về trễ, không về nhà. Cuối cùng, bởi vì bị b.ạo lực lạnh quá lâu, tôi nản lòng thoái chí, quyết định kết thúc đoạn tình cảm này.
Mãi cho đến năm 25 tuổi, mẹ tôi giới thiệu cho tôi đi xem mắt một người, là một giảng viên đại học, đang đi trên đường đột nhiên bị một tấm biển từ trên trời rơi xuống đè ch.ế.t, ngoài ý muốn lại trọng sinh về năm 19 tuổi.
Tống Trì nói xong, mặt tối sầm đi đến hàng ghế phía trước cửa phòng học, lúc đi ngang qua chúng tôi, hắn mắt lạnh nhìn sang, bước chân cũng chậm lại.
“Lớp trưởng.”
Hắn yếu ớt phun ra ba chữ.
Tôi lập tức làm bộ nghiêm túc: “Bạn học muốn đi vệ sinh này là có lý do gì khó nói sao, có cần tôi giúp không?”
Tống Trì cũng không quay đầu lại, đi thẳng ra ngoài rồi.
3.
Sau khi tiết đó kết thúc, tôi sợ bị Tống Trì làm phiền nên nhanh chóng thu dọn đồ đạc xách cặp chạy ra ngoài, nhưng vừa mới bước xuống lầu, đã bị Thẩm Yểu Yểu chặn lại ở bậc thang.
“Trà sữa uống ngon không?”
Không hiểu sao trong tay cô ta cũng có một ly trà sữa, cô ta vừa uống vừa nhìn tôi, mặt vô biểu tình.
“Cũng được.”
Tôi vòng qua cô ta muốn đi, nhưng cô ta lại trực tiếp túm tóc tôi kéo trở về, chặn tôi lại trong góc.
“Cố Dư, hôm nay cô chán sống rồi phải không, mấy lời tôi nói cô nghe không hiểu hả?”
Cô ta giơ tay lên muốn đánh tôi, còn không chờ tay cô ta hạ xuống, tôi đã cho cô ta một đấm, trực tiếp đẩy cô ta ra xa.
“.....”
Phản ứng của Thẩm Yểu Yểu làm tôi tin tưởng câu nói, lúc cảm thấy đau, người ta thường kêu không ra tiếng.
“....” Thẩm Yểu Yểu hít sâu một hơi, nghiến răng nghiến lợi trừng tôi: “Cố Dư, cô là lưu manh sao, đánh chỗ nào vậy?”
“Không có cách nào, tại cô lùn quá.” Tôi làm bộ chân thành đáp lại.
Kiếp trước tôi cũng ngu lắm, 1m72 vậy mà lại bị một Thẩm Yểu Yểu 1m61 làm cho sợ tới mức cả ngày khóc nhè.
Mà cô ta chắc cũng đã đinh ninh tôi yếu đuối dễ bắt nạt, hành động càng ngày càng thêm không kiêng nể gì.
Đáng tiếc, hiện tại, tuy rằng tôi trở về năm 19 tuổi, nhưng trên thực tế vẫn là người trưởng thành đã sống đến 25 tuổi, đối phó với loại ranh con này còn không phải là dễ như trở bàn tay.
Đang nói chuyện, một loạt tiếng bước chân truyền đến từ phía sau, tôi quay đầu, cách khoảng vài bậc thang, Tống Trì xách cặp, vẻ mặt ủ rũ nhìn về phía tôi.
Nếu là trước kia, tôi sẽ lập tức chủ động chạy lên xách cặp cho hắn.
Nhưng lần này tôi mở miệng nói:
“Nhìn cái mẹ gì mà nhìn.”
Tống Trì nháy mắt đứng hình.
Đầu hắn như rải đầy vệt đen, nhìn tôi, hỏi lại một cách khó khăn: “Cố Dư, cậu vừa nói gì?”
Vì thế tôi kiên nhẫn lặp lại:
“Tôi nói, nhìn cái mẹ gì mà nhìn.”
4.
Tôi thích Tống Trì trong thoáng chốc, như một buổi chiều hoàng hôn hắn đội mũ bảo hiểm bước lên xe máy, lòng tôi chợt xuyến xao.
Sau lại thích trở thành thói quen, ngày nào tôi cũng đến xem hắn đá banh, mua nước đưa khăn lông cho hắn, hắn cần tiền tôi liền cho hắn tất cả số tiền tôi có.
Cuối cùng cũng thêm được tài khoản WeChat của hắn, nhưng tôi lại không dám làm phiền hắn, vào acc của hắn ngày không biết bao nhiêu lần, chờ mong đến mỗi dịp lễ tết, vì khi đó tôi sẽ có thể chào hỏi hắn một cách quang minh chính đại.
Tôi thuở mười chín tuổi rụt rè hèn nhát, ngu ngốc nghĩ rằng một người con trai như vậy sẽ cho tôi cảm giác an toàn không gì sánh được, nhưng sau ngần ấy năm, tôi mới chợt nhận ra rằng tất cả những lo lắng và hoảng sợ đều là hắn ban cho.
Tôi bình tĩnh nhìn Tống Trì, Tống Trì cũng cau mày nắm chặt quai đeo cặp sách.
"Cố Dư, hôm nay cậu ngủ chưa tỉnh phải không?"
"Không chỉ ngủ chưa tỉnh thôi đâu, tôi thấy cô ta hôm nay điên luôn rồi."
Ngay sau đó, Tống Trì còn chưa kịp đưa tay ra ngăn cản, Thẩm Yểu Yểu đã mở nắp ly trà sữa lên, đổ nguyên ly trà sữa lên đầu tôi.
Chất lỏng ấm dính tràn vào theo cổ áo tôi, hô hấp của tôi thêm phần nặng nề.
Quá quen thuộc, thật sự là quá quen thuộc... Hình như kiếp trước tôi cũng đã từng trải qua cảnh tượng như vậy, nhưng lúc đó hình như có một thiếu niên cao gầy...
Ẹc, còn những chuyện đã xảy ra tiếp theo tôi lại không thể nhớ được.
Tống Trì rống lên: "Thẩm Yểu Yểu, cô làm gì vậy? Cô điên rồi sao!?"
"Tống Trì, cậu nạt tôi? Cậu cũng điên rồi phải không, vì con nhỏ này mà nạt tôi?!" Thẩm Yểu Yểu mở to hai mắt, sau đó không cam lòng yếu thế xoay người nhặt ly trà sữa rơi trên mặt đất, chuẩn bị đổ luôn phần còn sót lại lên người tôi.
Nhưng lần này, một đôi giày thể thao nam bước xuống bậc thang, giẫm lên ly trà sữa dưới chân họ.
"Tay của chụy! Giẫm trúng tôi rồi!" Thẩm Yểu Yểu đột nhiên thu tay lại, ngẩng đầu lên, nhưng ánh mắt lập tức trở nên mê luyến, "Đẹp, đẹp trai quá, anh là?"
Tưởng Niên lạnh lùng đá ly trà sữa sang một bên, không nói lời nào, lấy từ trong túi ra một chiếc khăn tay vuông vắn màu xám trắng, trầm mặt lau cho tôi.
"Đi với tôi, tôi dẫn em đi xử lý một chút."
Anh cởi áo khoác khoác lên người tôi, định đưa tôi đi nhưng lại bị Thẩm Yểu Yểu chặn lại.
"Anh chàng đẹp trai, anh đừng nên rượu mời không uống lại thích uống phạt nha, chị đây hỏi anh tên gì, đến từ khoa nào?."
Tống Trì thở ra một hơi, "Anh ta là thầy dạy môn tâm lý học của chúng ta."
Vẻ mặt Thẩm Yểu Yểu cứng lại rồi.
Cô ta lắp bắp nói: "Giảng viên mà đẹp vậy sao? Anh ta và Cố Dư có quan hệ gì?"
Tưởng Niên lạnh lùng nói: "Mong bạn học thu dọn đống rác trên mặt đất. Mặt khác, chuyện hôm nay tôi sẽ báo cáo lại với thầy cố vấn của bạn theo đúng sự thật, khuyên bạn một câu, xin lỗi bạn học Cố."
“…Không phải đâu thầy, là cô ta ra tay trước, thầy không biết được vừa rồi cô ta kiêu ngạo thế nào đâu, em chỉ là không cẩn thận mà thôi,” Thẩm Yểu Yểu nói xong đột nhiên nhướng mắt, “Ở đây hình như không có camera giám sát, thầy, vu oan giá họa cho sinh viên cũng phải chịu trách nhiệm”.
Tưởng Niên nở nụ cười.
Ngay sau đó, anh lấy từ trong túi ra một ly trà sữa chưa mở nắp rồi đưa cho tôi, tôi hiểu ý, lập tức nhận lấy, trả lại nguyên xi khi nãy cho Thẩm Yểu Yểu.
"Aaaaaaaaaa Cố Dư con khốn này! Được lắm, mấy người liên thủ bắt nạt tôi, tôi phải đi báo với hiệu trưởng!"
Thẩm Yểu Yểu chật vật phủi phủi vết trà sữa trên người, giận sôi máu nhìn về phía Tống Trì: "Tống Trì, nhớ làm chứng cho tôi!"
Hắn cụp mắt, nhàn nhạt bỏ lại một câu:
"Tôi không nhìn thấy gì cả, xin cho qua."
Trong cầu thang chỉ còn lại ba người chúng tôi.
“Anh làm giảng viên mà lại dung túng cho sinh viên như vậy, còn có nguyên tắc sao?” Hai mắt Thẩm Yểu Yểu đỏ bừng, run lên.
Mà Tưởng Niên chỉ lặng lẽ đáp lại:
"Tôi không có nguyên tắc. Nếu có, thì đó là để phá vỡ."
(...)