Vô Tình Vấp Ngã, Lịch Kiếp Cũng Không Yên!

Chương 9: Ta đúng là đã quá xem thường lão thật rồi!



Thời gian thấm thoát thoi đưa, nghĩ lại ta đã làm việc ở điện Thiên Vực này được hơn một năm. Một năm qua mà nói ta giống như một tên tiểu nha đầu trông coi, quét dọn cái điện cũ kỹ này cho lão, hoàn toàn chưa được động tay vào bất kỳ công việc gì liên quan đến việc nấu rượu cả. Những lúc tỉnh táo lão cho ta ít tiền tiêu vặt, rồi bảo ta thích mua gì thì mua, nhưng căn bản ta là một đứa lười biếng ra ngoài vận động, lại không quen khu vực trên đây, ta làm sao dám bước chân ra khỏi cái điện này cơ chứ.

Lão không chịu hướng dẫn ta làm việc, ta bèn nhân lúc rảnh rỗi tranh thủ luyện thêm vài món tiên pháp, thật tình ta đã quá chán ngán với hình ảnh say mèm của lão, ta lại càng không muốn trở về con đường nghiện rượu trước đây, mở mắt ra đã thấy thời gian trôi qua thật là uổng phí. Dù sao đi nữa, ta đã hứa với cây Mai Trắng sẽ làm bà ấy tự hào, một khi đã hứa ta nhất định sẽ không nuốt lời.

Bầu không khí hôm nay có vẻ không được dễ chịu cho lắm, ta không tài nào tập trung vào việc tu luyện tiên pháp được, bèn nảy ra ý định xách chổi ra ngoài dọn dẹp lại sân vườn. Đang rảo bước tiến ra ngoài, ta thấy lão cũng đang chuẩn bị cầm bình rượu trên tay lên mà nốc vào miệng.

Lần này, ta không thể để mất cơ hội nói chuyện phải trái với lão, bèn vận dụng tiên khí đã tu tập mấy tháng qua hướng về phía bầu rượu của lão, “Rặc”, bình rượu cũng tự nhiên mà vỡ mát, rượu trong bình cũng thuận theo mảnh vỡ mà văng tung tóe khắp nơi. Lão đứng hình vài giây rồi quay mặt hướng về phía ta, ta cũng vô cùng ngạc nhiên với khả năng siêu hạng này của mình mà nhất thời cứng họng.

“Ui trời ơi, rượu của ta… Ngươi có biết rượu này quý giá biết nhường nào không hả, ta còn chưa kịp thưởng thức… mà ngươi dám!” Nói xong lão ngồi bệt xuống đất, vẻ mặt thất thần mà húp lấy húp để những giọt rượu cuối cùng còn vương lại trên những mảnh vỡ kia, trông lão lúc này cũng thật đáng thương.

Ta cảm thấy bản thân cũng thật là thất lễ với lão bèn tiến tới nhặt một mảnh vỡ của bình rượu đưa lên mũi ngửi thử, qua phân tích ta có thể đoán được thành phần của loại rượu này bao gồm những gì. Ta liền không chần chừ mà nói với lão: “Ta có thể nấu ra cho ông loại rượu này”. Lão ngước mặt lên nhìn ta trông thật vô tri: ”Được, vậy ta cho ngươi thêm cơ hội lần này, nhất định ngươi phải nấu ra bằng được loại rượu này cho ta”

Thiết kế của điện Thiên Vực này đúng là không hề đơn giản như ta vẫn nghĩ, lão dẫn ra tới giữa điện, nhìn chếch về phía bên trái khoảng tầm ba mươi độ sẽ thấy có một bình rượu trang trí đính lên tường gỗ, lão bước đến đưa tay xoay bình rượu ấy đúng ba trăm sáu mươi độ, chính giữa điện đột nhiên xuất hiện một mật đạo, mùi rượu thơm nồng cũng từ đó mà tỏa ra ngào ngạt. Tuy mật đạo này ở dưới lòng đất nhưng lại được thắp sáng bằng rất nhiều tinh linh đom đóm, tạo nên một vẻ đẹp vô cùng lung linh, huyền ảo, tất cả quy trình nấu rượu đều được lão cất giữ bên trong mật đạo này. Ta đúng là đã quá xem thường lão già này thật rồi.

Lão đưa tay ra hiệu cho ta tiến vào bên trong, căn hầm này được dát một lớp vàng bên ngoài trông cực kỳ tráng lệ, bên trong có đầy đủ tất cả các hương liệu dùng để nấu ra được một loại rượu ngon. Trong khi ta còn đang mắt tròn mắt dẹt nhìn ngắm cái sự hoành tráng lệ này thì lão đã vội thúc giục ta: ”Ngươi còn không mau chóng chuẩn bị nguyên liệu”. Lão khoanh tay, ngồi bệt lên chiếc ghế đệm ngay giữa phòng, hai mắt không ngừng quan sát nhất cử nhất động của ta.

Ta không khách sáo mà lục tung chỗ này của lão lên, sau đó tìm tất cả các hương liệu mà ta đã ngửi thấy được từ bình rượu vỡ kia của lão. Sau đó từng bước từng bước nấu ra cho lão một bình rượu ngon không thua kém gì bình rượu đã vỡ kia. Ta không chắc đây có phải là loại rượu đúng với ý của lão hay không nhưng ta tự tin mình không lấy thiếu một loại hương vị nào trong đó cả.

Lão xem qua chén rượu trên tay ta, trầm ngâm một lát. Ta đưa chén rượu tới trước mặt lão: “Ông nếm thử xem tay nghề của ta thế nào”. Lão cầm lấy chén rượu ngửi qua một lượt rồi uống thử một ngụm, không biết lão ấy nghĩ gì chỉ thấy đắn đo một hồi rất lâu. Ta hồi hộp tới mức tim muốn nhảy ra ngoài, không biết trong đầu lão già này đang suy tính cái gì nữa đây, thật khiến người ta lên cơn đau tim mà. Lần này lão mà trách tội thì bỗng lộc của ta vất vả làm việc trong thời qua há chẳng phải không cánh mà bay mất sao.

“Khá lắm…ngươi nấu rượu cũng rất ra gì đấy chứ. Tuy không thể sánh với loại rượu do ta làm ra nhưng cũng không thể chê vào đâu được. Bạch Mai ngươi đúng là đệ tử gia truyền của ta, ha ha ha ha”

Nói xong lão vui vẻ cười tới nỗi không nhặt được mồm, còn ta thì được một phen hú vía vì sự chậm trễ này của lão, nhưng dù sao cũng khiến ta có chút phấn khích trong lòng, bèn ngẩng mặt lên trời mà thể hiện sự tự mãn trong lòng. Ta còn đang nghĩ trong đầu không biết sau sự việc lần này lão có cân nhắc tăng lương cho ta hay không đây, chắc bổng lộc của ta sẽ nhiều lắm cho xem. Ta tự nghĩ rồi tự cười lên trong sự sung sướng tột cùng.

Ta còn chưa tận hưởng được niềm sung sướng ấy trong bao lâu, lão đã phán một câu xanh rờn khiến ta bật ngửa: ”Ta quyết định sẽ truyền thụ lại cho ngươi cách để nấu ra một loại rượu ngon là như thế nào, từ nay về sau ta đã có người để trông cậy rồi”

“Nhưng ông còn chưa trả cho ta bổng lộc của một năm qua, ông tính quỵt tiền lương của ta đấy à”. Ta nhất thời nhớ lại mục đích chính của mình là đòi nợ, bèn nhảy dựng lên trước mặt lão.

Lão nhìn ta trông có vẻ ngơ ngác: “Ngươi cũng có bổng lộc sao, hèn gì ta thấy dạo này bổng lộc của mình có tăng lên nhưng không đáng kể, ta còn tưởng Ngọc Hoàng ưu ái tăng lương cho ta cơ đó, ha ha ha”.

Lão ta nở một nụ cười không thể nham nhở hơn. Lão già đáng chết này suốt ngày ngoài say sỉn thì còn biết gì hơn cơ chứ, thế là bao nhiêu lâu nay lão dám ăn chặn số bổng lộc ít ỏi này của ta sao, thật hết nói nổi với lão ta nữa rồi.

Ta xắn tay áo tỏ vẻ giận dữ, không khách khí mà chìa tay ra trước mặt lão: ”Chẳng phải ông cũng nên trả lại số bổng lộc ít ỏi đó cho ta sao?”. Ta nhìn lão chớp chớp hai mắt tỏ vẻ đáng thương.

Lão đưa mắt nhìn ta, nở một nụ cười gượng gạo, rồi từ từ rút ra từ trong lưng quần một túi hầu bao, hầu bao này của lão được bao bọc vô cùng kỹ lưỡng, phải mở rất nhiều lớp khăn mới có thể thấy được số tiền chứa đựng bên trong, lão còn xấu tính tới mức quay ngoắt người ra sau không cho ta nhìn.

Sau một hồi cân đo đong đếm, lão rút ra vài đồng đưa lại cho ta, ta không kìm chế được sự thất vọng tột độ này mà cảm thán trước mặt lão: “Không phải đó chứ Tử Vực Tôn Sư, ông đường đường là chủ cai quản cả một phương mà chỉ trả lương cho ta như thế này thôi ư. Ông trả lương cho ta như vậy không phải là quá keo kiệt sao”. Lão quay mặt đi ngụ ý không thể đưa hơn được nữa.

Ta nhìn vào số lương ít ỏi đang cầm trên tay, chỉ hận bản thân không thể tẩu thoát khỏi nơi này ngay lập tức: “Chẳng lẻ bổng lộc của Thiên Đình thấp đến vậy sao, thật là không thể tưởng tượng nổi mà!”