Xuyên Qua Thú Thế Bác Sĩ Thú Y Ở Thế Giới Thú Nhân

Chương 52: Chương 52




Không nhất định." Joe lắc đầu nói: "Nhưng nhất định phải cẩn thận phòng bị.

Chờ kẻ xâm chiếm đến thật thì đã muộn."
"Thế nếu thật có kẻ xâm chiếm tới, thì tất cả thú nhân đều phải chiến đấu sao?" Phúc Nhạc nghĩ nghĩ hỏi.
"Ngoại trừ thú nhân già cả và giống cái, còn có trẻ nhỏ chưa thành niên thì ai cũng phải chiến đấu." Kanya thở dài, chỉ cần có tranh đoạt, sẽ có thương vong.
"Hiện tại còn chưa biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, chúng ta phải càng chú ý." Casar nhẹ giọng nói.
Phúc Nhạc nghe xong không khỏi lo lắng, thình lình nhảy ra một tin khiến người trở tay không kịp, Joe cũng đi chiến đấu?
"Đừng lo lắng, hiện tại sắp đến mùa đông, bọn chúng sẽ không dễ dàng tiến công." Kanya thấy Phúc Nhạc đứng ngồi không yên liền khuyên nhủ: "Thời tiết rét lạnh sẽ có rất nhiều chuyện ngoài ý muốn, tổn thất sẽ rất lớn."
Phúc Nhạc gật gật đầu, vẫn còn gút mắc.

Một khi phát hiện có người mơ ước gia viên nhà mình, ai mà yên cho nổi?
Buổi chiều Joe cùng Casar đi ra khỏi thôn, tìm chỗ tộc sâu ẩn nấp, Phúc Nhạc buồn rầu lượn vài vòng trong sân, trong lòng không sao bình tĩnh nối,nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy mình cũng phải làm chút gì đó phòng ngừa ngộ nhỡ mới được.
Bản thân mình không có khả năng đấu tranh anh dũng, điều duy nhất có thể làm cũng chỉ là tận lực cứu trợ người bệnh cùng dự trữ lương thực.
Dưới sự an bài của tộc trưởng Barre, lục tục có rất nhiều người đều đến lĩnh bột mì, trong nhà Kanya có chứa rất nhiều lúa mì, một nhà ít nhất có thể lĩnh 150 cân, tuy rằng số lượng này ứng với khẩu phần của thú nhân mà nói hoàn toàn không có khả năng trụ qua mùa đông giá rét, nhưng có còn hơn không.
Trong nhà trong viện treo đầy lạp xưởng và thịt kho tương đang phơi nắng, dưới chân tường còn có rau khô đang hong nắng, vốn Phúc Nhạc cảm thấy mấy thứ này hẳn là đã đủ qua mùa đông, nhưng hiện tại lại không giống .
Toàn bộ lạc đang gặp phải nguy cơ bị xâm chiếm, ngoại trừ nhà mình, những nhà khác cũng cần trữ nhiều thức ăn hơn.
Ngay từ đầu cũng không phải không nghĩ dạy cho mọi người cách làm lạp xườn, nhưng Kanya cùng Casar đều cho rằng xuất hiện nhiều món ăn mới quá chỉ sợ mọi người sẽ khó tiếp thu, thậm chí sẽ có vài thú nhân cùng giống cái cố chấp bởi những hành vi nhìn như "quái dị" của Phúc Nhạc mà thấy bài xích.


Những thứ này không giống với thói quen sinh sống truyền thừa từ lâu đời của bọn họ giống như đã bị họ cho là vi phạm, thay đổi chỉ dẫn của thần minh, là không được phép.
Cho dù là thế giới nào thì đều có những người tiên phong tiếp thu những sự vật, sự việc mới, cũng có những người cố thủ ngoan cố không muốn thay đổi.
Phúc Nhạc biế hiện tại không có cách nào khác khiến ai cũng tiếp thu những thứ "ngoại lai" này, nhưng làm nhiều một chút để dự trữ cũng không phải chuyện xấu, lạp xưởng dù có để tới cuối mùa xuân cũng không có việc gì, đến mùa hè chỉ cần tránh ánh mặt trời chiếu trực tiếp, cũng có thể tiếp tục bảo tồn, hoàn toàn không cần lo lãng phí.
Ngộ nhỡ thật sự bất hạnh như lời Joe cùng Casar, thật sự có bộ lạc muốn xâm chiếm thôn xóm của họ, hoặc là hết mùa động mọi thức ăn đều bắt đầu khan hiếm...chắc chắn sẽ có ích.
Mấy ngày nay, Joe đều theo ý Phúc Nhạc đi săn lượng lớn con mồi, Phúc Nhạc ở nhà với Haren để gia công lạp xưởng, Kanya tiếp tục làm gia vụ thuận tiện tìm kiếm phong cánh kiến đỏ chung quanh, cứ như vậy qua ba ngày, trong nhà trong viện rậm rạp treo đầy lạp xưởng, lắc lư nhìn đến phát hoảng.
Phúc Nhạc còn đang suy xét có cần tiếp tục trữ lương thực số lượng lớn không thì, có người tới cửa .
"Chú Masen?" Phúc Nhạc nhìn một thú nhân kéo một con mồi to hơi xấu hổ đi tới đi lui bên ngoài sân, nghi hoặc mà kêu một tiếng, người nọ là vị trưởng bối ở tiệc cưới hỏi mỉnh có biết chữa mắt không, Phúc Nhạc nhớ rất rõ ràng, bởi vì lúc ấy người này quá mức kích động, thậm chí có thể nói là mừng rỡ như điên, khiến Phúc Nhạc không khỏi suy nghĩ có phải do bạn lữ hoặc con cháu của chú ấy bị bệnh hay không, nhưng về sau nghe ngóng mới biết chú này vẫn không có bạn lữ, trong bộ lạc cũng không có ai mù, khiến Phúc Nhạc đầu óc lơ mơ.
Haren thăm dò nhìn thoáng qua, xác nhận người tới là người quen mới ngồi lại sầu muộn mà băm thịt.
"Ờ...!tế ti." Masen ngượng ngùng chào hỏi: "Nhanh như vậy lại qua quấy rầy cháu, thật xin lỗi."
"Không có việc gì." Phúc Nhạc cười: "Chú hôm nay...!Mang người muốn khám mắt đến sao?"
"Ờ...!Cậu ấy không phải người của bộ lạc chúng ta." Masen khó xử mà mở miệng nói.
"Ai?" Phúc Nhạc kinh ngạc, Masen thấy thế vội vàng giải thích: "Cậu ấy không phải người xấu đâu, là một giống cái rất tốt."
Giống cái a...!Phúc Nhạc nghe xong lập tức hiểu ý, chắc là người chú Masen có cảm tình?
Biểu tình bừng tỉnh của Phúc Nhạc khiến khuôn mặt già nua của Masen đỏ lên, gãi gãi hai má không nói.
"Người nọ ở đâu rồi ạ?" Phúc Nhạc hỏi.
"Bộ lạc của bọn họ cách chúng ta rất xa, ngày mai chú sẽ dẫn cậu ấy qua đây, có thể chứ" Masen vừa nghe Phúc Nhạc đồng ý liền vui vẻ nói.
Phúc Nhạc gật đầu: "Có thể, ngày mai chú dẫn người ấy qua đây nhé.

"

Masen nhanh chóng gật đầu, đưa con mồi cho Phúc Nhạc, vội vàng rời đi, nhìn bộ dạng chắc là vội vã rời khỏi bộ lạc đi tìm người nọ rồi.
Cười nhìn chú Masen vội vội vàng vàng rời đi, Phúc Nhạc đầu tiên là nghỉ một chút, tự mình làm thịt kho tương khá tốn thời gian, chờ xong việc cũng đã chạng vạng, Kanya cũng đã trở về.
Phúc Nhạc kể một chút chuyện của chú Masen, Kanya cũng hơi ngạc nhiên: "Masen thoạt nhìn vẫn luôn độc lai độc vãng, tất cả mọi người cho rằng anh ta muốn một mình cả đời, không nghĩ tới đã có người thích."
"Không biết làm sao họ quen nhau nhỉ." Haren sờ sờ cằm nói, thú nhân cũng có người mang giống cái từ bộ lạc khác về, nhưng tiền lệ này cũng khá ít.
"Nhưng sao chú Masen không mang người kia qua đây cùng chung sống chứ?" Phúc Nhạc nghi vấn: "Tộc trưởng cũng sẽ giúp bọn họ cử hành nghi thức đúng không?"
Kanya gật đầu: "Đương nhiên rồi.

Masen thần thần bí bí, cũng không biết anh ta nghĩ như thế nào."
Ba người hàn huyên nửa ngày cũng không hiểu Masen nghĩ gì, sau đó liền ném ra sau đầu.

Masen qua đây cũng đúng lúc nhắc nhở Phúc Nhạc nên "khởi công", thuốc trị ngoại thương đều bị cầm đi, Phúc Nhạc không trữ hàng luôn có chút bất an, đành sửa sang lại những thảo dược có thể dùng, một lần nữa bắt đầu chế thuốc.
Sáng sớm hôm sau, Joe hiếm khi không đi ra ngoài, mà ở nhà cùng Phúc Nhạc chờ Masen mang theo giống cái có bệnh ở mắt kia tới cửa, đối với tất cả những người không quen, giờ Joe đều ôm tâm tính cảnh giác.

Tác dụng của Phúc Nhạc đối với một bộ lạc, hắn so với ai khác đều rõ ràng hơn.

Mặc kệ trả giá đại giới gì, cho dù là ai, Joe cũng không cho phép hắn thương tổn Phúc Nhạc.
Phúc Nhạc ngược lại không nghĩ nhiều như vậy, thấy Joe hôm nay không ra khỏi cửa thì thấy rất vui, ngâm nga một điệu hát dân gian đảo thuốc, thuận tiện cân nhắc xem tật về mắt thì có những bệnh gì.

Rau khô đã hong nắng được vài ngày, đã bay hết hơi nước, Phúc Nhạc rốt cục làm được món bánh bao rau khô.
Ăn xong điểm tâm không bao lâu, Masen đã tới, thật cẩn thận giúp đỡ một giống cái.

Phúc Nhạc ngửa mặt xem xét, hai mắt vô thần, chắc là hoàn toàn không nhìn không thấy gì.

Masen đi rất chậm, sợ người nọ va đập vào đâu.
Người nọ thoạt nhìn vóc dáng cũng không thấp, chỉ là rất gầy, chắc là không mấy khi đi ra ngoài, làn da rất trắng, khóe miệng hơi mang nét cười, có vẻ tao nhã, khiến ánh mắt đầu tiên nhìn lại đã thấy ấm áp như gió xuân.
"Tế ti à, đã làm phiền cháu, có thể giúp cậu ấy khám bệnh không?" Masen giúp đỡ người nọ ngồi lên băng ghế dưới tàng cây, có chút chờ đợi mà nhìn Phúc Nhạc.
"Cháu tận lực." Phúc Nhạc nhẹ giọng nói.
"Cảm ơn cậu.

Tôi là Dacide (da-sai)." Người nọ ôn hoà nói vậy, chuẩn xác hướng về phía Phúc Nhạc gật đầu.
Phúc Nhạc biết rất nhiều mù đều khá mẫn cảm với âm thanh, nhưng tốt như giống cái trước mắt này thì lại khá hiếm thấy.

Có lẽ bởi vì bệnh về mắt đều rất khó chữa khỏi, cùng đường thì người mù mới nhờ đến trung y, nhưng cũng không ôm hy vọng gì, hy vọng duy nhất của bọn họ chính là có người hiến giác mạc.
Kỳ thật loại ý nghĩ và quan niệm này cũng không chính xác, trung y cũng đóng góp rất nhiều đối với cách trị liệu các bệnh về mắt, không ít thì nhiều, rất nhiều vị trung y lão làng đều chữa khỏi nhiều bệnh về mắt, chỉ cần đúng bệnh hốt thuốc, hy vọng hồi phục thị lực là rất lớn .
"Ánh mắt không hề nhìn thấy gì sao?"
Dacide lắc đầu bất đắc dĩ cười nói: "Ngay từ đầu chỉ là không thấy rõ, mắt hơi đau, tôi không để ý, lâu ngày liền...!liền không hề nhìn thấy gì nữa."
"Vậy lúc nhìn không rõ thì có cảm giác gì?" Phúc Nhạc hỏi.
"Ừm...!Hình như là có cái gì đó che mắt lại." Dacide nghĩ nghĩ nói.
"Có thể để cháu nhìn không?"
Dacide gật đầu, thoải mái ngưỡng mặt lên cho Phúc Nhạc tiện xem xét.

Phúc Nhạc để sát vào nhìn mắt Dacide, mới phát hiện trong mắt người này lại có một tầng bụi, có chút kinh ngạc: "A?"
"Làm sao vậy? Trị không được sao?" Masen ở bên cạnh còn khẩn tưởng hơn cả đương sự, lập tức hỏi.
"Không có việc gì." Dacide ngược lại vẫn cười như trước, khuyên nhủ Masen: "Lâu như vậy không phải tôi sống cũng rất tốt sao."
"Không giống!" Masen nóng nảy, tranh luận nói: "Tôi nhất định phải chữa khỏi mắt cho em!"
Dacide thở dài, nhưng cũng dị thường cảm động, y căn bản không muốn liên luỵ đến Masen, nhưng người này vẫn không chịu buông tha...
"Không phải." Phúc Nhạc đáp, lại nhìn con mắt còn lại, vạch mí mắt cẩn thận quan sát: "Chính là kỳ quái, sao ở độ tuổi này lại có màng mắt." (mắt ế-đau mắt có màng là ế)
"Màng mắt?" Masen lặp lại từ khó đọc, vẫn mờ mịt.
"Không có việc gì, có thể trị được ." Phúc Nhạc cười nói: "Chỉ là thời gian sẽ lâu chút."
Màng mắt thì sẽ đến bệnh viện phẫu thuật cắt bỏ, tiểu phẫu mà thôi.

Chẳng qua Phúc Nhạc lo lắng động dao kéo lên mắt người ta Masen sẽ không đồng ý, liền không định trị như vậy nữa, chậm rãi rịt thuốc cũng có thể chữa khỏi, hơn nữa sẽ không có tác dụng phụ gì.
Điều khiến Phúc Nhạc kỳ quái chính là, màng mắt đều là người già mới mắc phải, nhìn diện mạo của Dacide, cũng là một ông chú ôn nhuận đẹp trai, không phải già mà nhỉ.
"Có phải chú thường xuyên phải ở nơi có bão cát rất lớn, hơn nữa trong thời gian rất dài?" Phúc Nhạc nghĩ hỏi.
Dacide sửng sốt, do dự một lát, mới chậm rãi gật đầu.
Masen mở to hai mắt nhìn rất là kinh ngạc, hiển nhiên không biết chuyện này: "...!Vì cái gì?" Y thường xuyên sẽ đi gặp Dacide mang chút con mồi cho cậu ta, nhưng không biết người này lại vẫn phải vất vả như vậy.
"Không có biện pháp a..." Dacide sờ sờ mũi có chút xấu hổ mà cười: "Bộ lạc chúng tôi rất vô dụng, rất khó tìm đến đủ thức ăn, cho nên đành phải không ngừng tìm kiếm, thậm chí chế tạo công cụ nghĩ biện pháp đi săn...!Cho dù một mình tôi có thể sống rất khá thì có ích lợi gì? Cũng không thể nhìn mọi người vất vả lại vẫn ăn không đủ no được?"
Masen nghe xong không nói gì, thở dài trầm mặc, Dacide không chịu cùng ông đến đây sinh sống, là do không bỏ được những người khác trong bộ lạc đây mà.
"Vì cái gì ăn không đủ no?" Joe ở một bên vẫn luôn trầm mặc, giờ phút này đột nhiên mở miệng hỏi.
"Bởi vì...!Các thú nhân đều rất yếu đi." Dacide cười khổ: "Thú hình thú nhân của bộ lạc chúng ta không phải rất mạnh, hình thể cũng nhỏ, thứ duy nhất dùng được đại khái là dùng được chút công cụ đi săn...!nhưng sinh sống cũng rất khó khăn." Dựa vào công cụ để đối phó với dã thú thân thể mạnh mẽ không hề dễ dàng.
"Bộ lạc bọn họ không giống chúng ta là tự phát tụ tập cùng một chỗ, thú nhân trong bộ lạc của Dacide đều gần nhau, từ rất lâu trước kia đã là một quần thể, luôn sinh sống cùng nhau..." Masen giải thích: "Bởi vì không đủ cường đại, cho nên tìm được nơi cư trú tốt cũng sẽ bị cướp đi, hiện tại chỗ ở của bọn họ không hề tốt, vừa có gió to lại có cát." Con mồi thiếu, thực vật cũng ít..