Hai anh em Trần Học Dân và Trần Học Nhân nhìn ra cửa sổ, thấy mợ đang nói chuyện trong sân thì ngồi phịch xuống sô pha.
“Anh hai, mợ quá đáng ghê, dựa vào cái gì bắt chúng ta ăn cháo lại nhìn mợ ăn thịt chứ!”
Trần Học Dân trề môi, định bày trò lại bị ba dọa bắt đi bộ đội, chỉ có thể dụ đứa em trai ngốc nghếch kiếm chuyện.
“Em gọi điện về nhà bảo mợ không cho chúng ta ăn cơm, nhớ khóc thảm vào!”
Trần Học Nhân cũng rút kinh nghiệm rồi, cậu bé sợ lén đi mách thì tối đến cả cháo cũng không có mà ăn:
“Em không gọi đâu, mẹ chắc chắn sẽ la em, ba nói không cho bà nội nghe điện thoại.”
Kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng hay, hai anh em thầm mong sao cho bà nội có thể đến cứu vớt hai đứa.
Trong góc cầu thang, cặp song sinh đang lén lút theo dõi hai người anh họ trên sô pha.
Mẹ nói anh họ khỏe mạnh hơn hai đứa, nên đừng xung đột trực tiếp với các anh, phải biết tránh bạo lực và dùng mưu trí để chiến thắng.
Vì vậy, hai đứa bắt đầu theo dõi mỗi một hành động của hai anh giúp mẹ.
Quý Nguyên hối anh trai nhớ lẹ lên: “19... 25... 37...”
Quý Dương liên tục múa bút:
“Đồ ngốc, em đếm đừng sót là được, đến lúc đó sẽ viết hai anh ấy ngồi trên sô pha bao nhiêu giây.”
Tống Thời Hạ dẫn theo anh trai bỏ gà vịt và hai con ngỗng vào trong chuồng.
Hai anh em đang lầu bầu trên sô pha lập tức đứng lên úp mặt vào tường, Quý Nguyên trong góc cũng ngừng đếm.
Cậu bé quay đầu lại, nhỏ giọng nói: “Anh họ đã ngồi trên sô pha tổng cộng 225 giây.”
Quý Dương dừng bút lại nói: “Là hơn 3 phút, làm tròn thành 4 phút.”
Tống Thời Hạ vừa bước vào phòng khách, Quý Nguyên đã đứng trên cầu thang hô lên: “Mẹ ơi, anh họ đã ngồi trên sô pha 4 phút!”
Tống Thời Hạ dở khóc dở cười, cô chỉ thuận miệng nói thôi mà hai tên nhóc kia lại thành giám sát viên luôn.
Trần Học Dân và Trần Học Nhân tức đến ngứa răng.
Trần Học Nhân trừng hai cậu bé: “Cái đồ thích mách lẻo!”
Quý Nguyên chạy xuống núp sau lưng mẹ.
Tống Thời Hạ liếc nhóc Trần Học Nhân nói:
“Trừng em cháu làm gì? Em họ của hai đứa đã biết đổi từ giây sang phút rồi đó, hai đứa không cảm thấy xấu hổ à?”
Trần Học Nhân không phục, thua Trần Tuyết Yến còn có thể lấy lại mặt mũi vì con gái có giỏi đến mấy cũng phải đi lấy chồng, thua bởi một đứa nhóc mẫu giáo mới không cam tâm.
Cậu bé ngẩng đầu ưỡn n.g.ự.c nói: “Chẳng phải chỉ là tính toán thôi sao, làm như có mình em ấy biết vậy!”
Tống Thời Hạ cố ý kích Trần Học Nhân: “Học lâu như vậy rồi thì cháu thử đọc bảng cửu chương xem.”
Trần Học Nhân còn chưa đọc được một nửa đã bắt đầu lắp ba lắp bắp.