Yêu Anh Dại Khờ

Chương 32



"Vì anh không muốn em có suy nghĩ rằng: em là người thay thế, chỉ khi cô ấy đi rồi anh mới cần đến em. Mà anh muốn em từ từ tiếp nhận anh, lại yêu anh một lần nữa như năm năm trước"

Đây là điều mà anh đã suy nghĩ thật lâu. Cũng là điều duy nhất trong cuộc đời này anh dùng hơn năm năm mới dám khẳng định nó.

Năm năm qua mọi thứ như bám riết lấy anh, khiến anh không thể vùng vẫy. Cùng lúc đó anh làm tổn thương đến hai người con gái. Họ vì anh mà hao mòn tuổi xuân, phai mờ tuổi trẻ. Đến bây giờ anh mới nhận ra liệu có phải là quá trễ?

Về chuyện của Huỳnh Thư, anh có nhờ một người tìm kiếm thông tin của cô ấy. Anh biết được cô ấy bây giờ đang qua lại với một người đàn ông. Anh ta có vẻ là người tốt. Chuyện đến nước này. Có thể xem đây là một kết thúc tốt đẹp của mối quan hệ tay ba này.

Trọng Nhân không muốn bày tỏ lòng mình lúc này, anh lo ngại Nhã Hân sẽ hiểu lầm. Vậy nên anh mới muốn để cô từ từ yêu mình. Để cho cô biết dù có Nhã Huyên hay không, anh vẫn yêu cô.



Nhã Hân nghe anh nói mà chẳng thể tin tưởng vào tai mình. Cô nghe nhầm sao? Những điều anh nói đều là thật?

Trọng Nhân nhìn Nhã Hân ngỡ ngàng thì cười nhẹ, anh lấy tay mình vén một sợi tóc dài rớt trên mặt cô "Anh bây giờ đang theo đuổi em. Nhưng anh lại đang bệnh chẳng thể đến nhà em. Hứa với anh thường xuyên đến nhà thăm anh, được không?"

Hai từ được không kia đã chạm tới trái tim của cô. Cô gật đầu. Cô thừa nhận mình là một người phụ nữ yếu đuối, nhu nhược. Vì cô yêu anh, yêu dại khờ. Cô yêu anh dù đã từng rất nhiều lần bị tổn thương. Cô chính là như vậy.

Nhìn thấy cô gật đầu, Trọng Nhân đã mãn nguyện. Tuy nhiên anh còn có một chuyện vui muốn thông báo với cô

"Anh đã liên hệ với các bác sĩ, một tuần nữa Nhã Huyên có thể làm phẫu thuật rồi"

Nhã Hân nghe đến việc chữa mắt cho con thì tâm tình cô trở nên kích động. Điều này cô đã chờ đợi hơn năm năm rồi.

"Thật không ạ? Em mừng quá. Cuối cùng cũng có thể chữa mắt cho con rồi"



Câu nói cuối cùng kia khiến cô bật khóc. Con gái cô sắp được nhìn thấy ánh sáng rồi. Sắp được gặp mặt người mẹ vô dụng này của nó. Và rất nhiều thứ đang chào đón con bé.

Trọng Nhân chỉ có thể mỉm cười vì anh biết những giọt nước mắt kia của Nhã Hân là những giọt nước hạnh phúc. Đời người có được mấy lần rơi mắt vì hạnh phúc chứ?

....

"Anh là chồng của cô ấy kiểu gì mà không biết vợ mình đang mang thai. Để cho cô ấy thiếu máu đến mức nghiêm trọng thế này?"

Vị bác sĩ trung niên kia có vẻ không hài lòng sau khi xem kết quả kiểm tra của Huỳnh Thư. Bà nhìn Hoàng Quân mà phàn nàn.

"Có... thai ạ?" Hoàng Quân bối rối đến mức nói lắp. Huỳnh Thư cô ấy có thai? Đứa con này là của anh.

Vị bác sĩ nhìn vẻ mặt thật sự ngạt nhiên của Hoàng Quân thì lắc đầu "Cậu không biết thật à? Bây giờ biết rồi thì phải chăm sóc cô ấy cẩn thận đấy. Mấy tháng đầu phải đặt biệt chú ý"

Lúc này Hoàng Quân mới hoàn hồn "Vâng ạ"

Suốt một tháng nay anh và Huỳnh Thư vẫn duy trì mối quan hệ bạn bè. Anh lo cô vẫn còn yêu người đàn ông kia nên chỉ có thể từ chút một, rút ngắn khoảng cách giữa hai người. Anh muốn cô hoàn toàn quên đi người đó rồi mở lòng cho anh một cơ hội. Họ chỉ cùng nhau đi ăn tối, thi thoảng cùng đi xem một bộ phim. Đến hôm nay anh gọi điện, cô bảo rằng mình cảm thấy không khỏe nên ở nhà một ngày.

Anh cấp tốc đến khách sạn, anh nhìn thấy mặt cô xanh xao, sắc khí nhợt nhạt nhưng không muốn đi bệnh viện. Anh hết cách

"Nếu em không chịu đến bệnh viện, anh chỉ còn cách bế em đến đó"