Yêu Cũng Được Nhưng Phải Trả Thêm Tiền

Chương 83



Miễn cưỡng nghỉ ngơi một đêm, Hà Húc còn cố gắng chống đỡ đến đoàn làm phim, thế nhưng vết thương trên người thật sự quá nặng, ngày hôm sau rốt cuộc là không đứng lên được.

Loan Tụng thay cậu xin nghỉ phép, quả nhiên không quá ba phút, điện thoại của Tạ Thanh Dao đã gọi tới.

Hà Húc không muốn nhận, nhưng làm như vậy sẽ chỉ phản tác dụng, Tạ Thanh Dao tìm không thấy người của hắn có lẽ sẽ làm ra hành động khoa trương trực tiếp lục soát người toàn thành phố, đến lúc đó chỉ có thể kiên trì chạy trốn.

"Tạ tổng. "Giọng Hà Húc khàn khàn, nghe yếu ớt lại mê người.

Nghe thấy giọng Hà Húc yếu ớt như vậy, Tạ Thanh Dao một chút chất vấn cũng không nỡ, hắn dừng lại một giây lập tức hỏi: "Bị bệnh?"

"Không có. "Hà Húc mạnh miệng, lúc này bị Tạ Thanh Dao tìm được sẽ chỉ khiến sự tình trở nên khó giải quyết hơn mà thôi.

"Tôi hỏi em hiện tại đang ở đâu?"

Hà Húc mím đôi môi khô khốc, trầm mặc một lúc lâu rồi cúp điện thoại, thậm chí tắt máy.

Loan Tụng ở một bên hoàn toàn nhìn đến ngây người, sững sờ chỉ chỉ điện thoại bị ném ở một bên, "Húc, Húc ca, như vậy sẽ không có vấn đề gì chứ?"

Lời còn chưa dứt, di động Loan Tụng liền vang lên.

Hà Húc đưa tay giữ chặt cánh tay cậu ta, dặn dò: "Tạ tổng hỏi, cậu cứ nói cậu cũng không liên lạc được với tôi, đừng khiến hắn hoài nghi."

Loan Tụng liên tục gật đầu, nhận điện thoại dựa theo lời Hà Húc dặn dò giấu diếm Tạ Thanh Dao, sau khi cúp điện thoại mới thở phào nhẹ nhõm.

Giải quyết xong hết thảy, Loan Tụng nhìn về phía Hà Húc, phát hiện cậu đã ngủ. Xem ra hẳn là đã vượt qua cực hạn chịu đựng của thân thể, Loan Tụng khẽ thở dài, nhẹ nhàng kéo chăn qua ấm áp đắp lên, trong tâm cũng chỉ có đau lòng.

Tịnh dưỡng gần bốn ngày, Hà Húc mới có thể xuống giường hoạt động, chờ sau khi thích ứng với đau đớn trên người chuyện đầu tiên chính là trở về đoàn làm phim.

Trước khi xuất phát Hà Húc nhờ Loan Tụng mua chút hoa quả và những món khác làm quà tạ lỗi, đến phim trường tìm đạo diễn xin lỗi trước, lại cười làm lành chia quà cho những nhân viên khác.

Đưa tay không đánh người tươi cười, huống chi Hà Húc lại hiểu chuyện như vậy, đạo diễn không so đo nhiều, hàn huyên vài câu liền bảo Hà Húc đi thay quần áo trang điểm, mau chóng quay cho kịp tiến độ.

Hà Húc không dám trì hoãn, lập tức tập trung vào công việc. Nhìn bộ dáng bận rộn của Hà Húc, chỉ có một mình Loan Tụng lo lắng, người ngoài căn bản không nhìn ra trên người cậu kỳ thật mang theo vết thương nghiêm trọng như vậy.

Bắt kịp tiến độ thuận lợi quay xong mấy cảnh quay, trên mặt đạo diễn mang theo ý cười, khen Hà Húc vài câu, cũng không nhịn được nhìn cậu lăn qua lăn lại tới trưa còn không được nghỉ ngơi, liền cố ý dặn dò cậu đi ngủ một lát, chờ buổi chiều tiếp tục làm việc.

*Wattpad: LinhLam1301* Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*

Hà Húc lau khô mồ hôi trên trán, mỉm cười gật đầu đồng ý, gọi Loan Tụng trở về phòng nghỉ.

Vừa vào phòng nghỉ, Hà Húc vừa rồi ngụy trang không lọt một giọt nước mới bắt đầu sụp đổ hoàn toàn, vịn bàn chậm rãi ngồi xuống, không đợi cậu mở miệng, Loan Tụng đã ôm thuốc bác sĩ kê chạy tới.

"Cái này là uống trước bữa cơm, cái này là sau bữa cơm, lát nữa em chuẩn bị cho anh chút đồ ăn, ăn xong anh lại uống thuốc này. Cái này bôi bên ngoài, Húc ca em đã quan sát qua, lúc này không có ai tới, anh cởi quần áo ra trước, em giúp anh bôi thuốc một chút."

Hà Húc ngoan ngoãn nhận lấy viên thuốc rồi nuốt vào, xác định giờ phút này không ai đi vào phòng nghỉ, cởi áo đằng sau ra trước, vết roi đan xen sau lưng liền lộ ra toàn bộ.

Mấy ngày hôm trước lúc thay thuốc Hà Húc cũng không cho cậu ta ở gần nhìn, Loan Tụng là lần đầu tiên nhìn thấy vết thương của Hà Húc, cũng đã cách hơn bốn ngày, vết thương trên lưng vẫn khủng bố dọa người như vậy, cậu ta hoàn toàn không dám tưởng tượng vết thương của Hà Húc ngay từ đầu sẽ như thế nào.

Cảm giác được Loan Tụng ở phía sau hít một ngụm khí lạnh, Hà Húc hơi nghiêng đầu, cười an ủi cậu: "Đã không còn đau nữa, chỉ là nhìn còn có chút dọa người thôi."

"Ừm... "Loan Tụng rầu rĩ đáp lời, nhưng sao lại không nghe ra Hà Húc chỉ đang cậy mạnh, nhịn xuống cơn nghẹn ngào cúi đầu cẩn thận bắt đầu giúp cậu bôi thuốc.

Loan Tụng bôi rất cẩn thận, Hà Húc không phải chịu tội gì nhiều, không bao lâu đã xong hơn phân nửa, đang lúc Loan Tụng muốn tạm thời thở phào nhẹ nhõm, cửa phòng nghỉ đột nhiên bị người ta mở ra.

Phản ứng đầu tiên của Hà Húc là nhanh chóng tìm một bộ quần áo che miệng vết thương, nhưng người đi vào hiển nhiên còn sốt ruột hơn cả cậu, cậu còn chưa kịp sờ được quần áo, cổ tay đã bị nắm chặt.

"Những vết thương này là sao? Ai đánh em?"

Hà Húc nghe thấy giọng Tạ Thanh Dao, lập tức cứng đờ, sau đó giãy ra, nhanh chóng phủ thêm quần áo.

"Anh nhìn lầm rồi, đây là lão sư trang điểm giúp tôi hóa trang... A!"

Lời còn chưa dứt, Tạ Thanh Dao liền ấn lên vết thương chồng chất trên lưng, Hà Húc bị đau kinh hô một tiếng, sắc mặt trắng bệch mím môi dưới.

"Tôi hỏi em một lần nữa, ai đánh? "Tạ Thanh Dao đen mặt, thái dương căng ra gân xanh, dĩ nhiên là đang cực lực đè nén tức giận của mình.

Chuyện cho tới nước này, Hà Húc cho dù muốn trốn tránh cũng vô dụng, dứt khoát thản nhiên nhìn Tạ Thanh Dao, cười hỏi ngược lại một câu: "Tạ tổng hỏi tôi cái này, chẳng lẽ là muốn giúp tôi báo thù sao?"

"Hà Húc! "Tạ Thanh Dao nhịn không được rống lên.

"Tôi đây, Tạ tổng. "Hà Húc ngửa đầu cười đáp lại hắn.

Bộ dáng cợt nhả kia, Tạ Thanh Dao thấy vậy trong lòng một cỗ lửa "Xoẹt" một phát vọt lên, nhưng lại không hạ quyết tâm đi làm khó cậu.

*Wattpad: LinhLam1301* Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*

Tạ Thanh Dao đè xuống lửa giận sắp bùng nổ, từ bên cạnh lấy quần áo Hà Húc ném lên mặt cậu, lạnh giọng quát: "Mặc quần áo vào, rồi đi ra ngoài!"

Nói xong liền tức giận lao ra khỏi cửa.

Cửa phòng nghỉ "Bang" một tiếng khép lại, nụ cười duy trì trên mặt Hà Húc lúc này mới rút đi, cậu nhẹ nhàng thở dài, nhặt quần áo lên chậm chạp mặc lên người, Loan Tụng bị dọa đến choáng váng lúc này mới hoàn hồn, vội vàng tới giúp cậu.

"Húc ca, làm sao bây giờ... "Loan Tụng lo lắng hỏi.

Hà Húc bất đắc dĩ cười cười, "Có thể làm sao bây giờ, chờ chết đi."

Thay quần áo xong đi ra khỏi phòng nghỉ, Hà Húc vốn tưởng rằng Tạ Thanh Dao sẽ làm cậu khó xử trước mặt những người ở đây, không ngờ Tạ Thanh Dao lại mỉm cười nói chuyện phiếm với đạo diễn, thấy cậu đi ra còn dịu dàng gọi cậu qua.

Hà Húc đi qua, Tạ Thanh Dao tự nhiên ôm vai cậu, nhưng cố ý né tránh chỗ bị thương của cậu, sau đó quay đầu về phía đạo diễn, tiếp tục cười nói với đạo diễn: "Trong khoảng thời gian này vất vả cho ngài chăm sóc Hà Húc, sau này có cơ hội nhất định còn phải hợp tác với ngài."

Sau này? Cơ hội? Hà Húc kinh ngạc quay sang Tạ Thanh Dao, ý hắn nói như vậy, chẳng lẽ là......

"Thật đáng tiếc, Hà Húc là một diễn viên giỏi, tôi rất coi trọng cậu ấy, nhưng cũng không có cách nào, nếu sau này có cơ hội, tôi khẳng định sẽ để cậu ấy diễn vai nam chính trong phim của tôi một lần..."

"Nhất định. "Tạ Thanh Dao gật đầu mỉm cười, ngón trỏ nhẹ nhàng vỗ vai Hà Húc ôm lấy cậu, ôn hòa nói:" Nào, Tiểu Húc, trước khi rời đi em nói với đạo diễn Trương vài câu đi."

Hà Húc ngây ngẩn cả người, nhưng ngón tay Tạ Thanh Dao hơi dùng sức ở bả vai rất nhanh kéo cậu trở về, cậu ngượng nghịu cười cười, theo Tạ Thanh Dao nói một ít lời cảm ơn, mơ mơ hồ hồ theo Tạ Thanh Dao rời khỏi phim trường.

Thẳng đến khi lên xe Tạ Thanh Dao, Hà Húc mới lúng túng hỏi hắn: "Tạ tổng, vừa rồi đó là có ý gì?"

"Ý là sau này em không phải đến đây nữa. "Tạ Thanh Dao châm một điếu thuốc, dựa lưng vào ghế ngay cả ánh mắt cũng không thèm nhìn Hà Húc, nhưng vẫn nói với cậu:" Công ty vừa nhận được lời mời cho một chuyện trình tuyển chọn tài năng, em đi dự thi."

Tác giả có lời muốn nói:

Hà Húc: Tốt lắm, tôi sẽ phát thẻ người tốt cho anh.

Sắp tới Hà Húc sẽ biến thành Hà Húc Tử rồi...

Hãy kiên trì.

Sống qua đoạn này Tiểu Húc sẽ đứng lên!